Hầu như ai cũng từng trải qua cái cảm giác yêu thầm một ai đó, cho dù cảm giác ấy chẳng vui vẻ gì, chẳng hạnh phúc gì, nhưng vẫn không thể ép trái tim mình thôi nhớ nhung một người vốn dĩ xa lạ, hoặc gần nhưng có cảm giác vô cùng xa xôi. Tôi cũng từng như vậy. Thực ra i khi ấy gọi là yêu đơn phương thì hơi sâu sắc quá, có chăng chỉ là cảm mến. Chỉ cần mỗi ngày đi học được nhìn thấy người đó, thấy họ cười, thấy họ vui là trái tim tôi cũng rộn rã những niềm vui nhỏ bé không tên. Và chỉ cần người không vui thôi là nguyên ngày hôm ấy tôicó cảm giác thật chán, thật buồn.
Tình đơn phương nó có nhiều cái lạ lắm. Lạ nhất là rõ ràng mạnh miệng cổ vũ đứa bạn "thích thì nhích đi" nhưng bản thân mình lại tắc tịt, im lặng giấu diếm một cách kỹ càng, rồi còn ủ lâu đến mức lên men, đóng vững chắc một thành trì trong trái tim. Và rồi một ngày người đó ở bên người khác thì lại không vui. Rõ ràng biết có bỏ tình cảm ra cũng vậy, vì người đó không hề thuộc về mình nhưng nói bao nhiêu, tự nhủ bao nhiêu trái tim vẫn chơ ra, tầm mắt vẫn hướng về phía có bóng dáng người đó. Hạnh phúc của tôi khi ấy chỉ là mỗi ngày được đứng từ xa ngắm người đó mà thôi. Vậy tại sao ta không nói? Vì không có cam đảm, vì sợ sợ rằng một khi đã nói ra thì sẽ không thể là bạn. Không thể tự tin cười đùa trêu nhau như trước.
"Thích không nói, mất đừng khóc" có lẽ là câu nói đúng. Có nhiều lúc cứ đơn phương một người như vậy để chỉ thấy được những thứ tốt đẹp của nhau và tình cảm ấy sẽ chẳng cần lo sợ một ngày bị vứt bỏ. Tuy có xót xa, tuy có đau khổ nhưng không phải ai cũng chẳng thể thoát nỗi nó hay sao?
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]