Liệu rằng trên đời này có mấy ai tin vào "định mệnh"? Hầu hết mọi người đếu coi việc này có vẻ rất trừu tượng và khó xảy ra. Nhưng anh à, anh có biết rằng, việc được gặp và yêu anh đối với em nó có thể được gọi là "định mệnh" đấy. Tất cả mọi thứ xảy đến với em thật chớp nhoáng, anh như được gửi đến để dành cho em và không phải là ai khác ngoài em.
Chúng ta lớn lên cùng nhau, cùng sở thích, cùng gu ăn mặc, cùng thích những thứ mà hai đứa thích và ghét những thứ mà chúng ta đều ghét, có thể nói anh và em như một cặp song sinh vậy.
Anh! Một người con trai bản lĩnh và thiết thực, luôn giúp đỡ người khác trong mọi hoàn cảnh, một người giản dị, hòa hợp rất nhanh với người khác. Nhưng...tại sao anh lại không để ý đến em? Cho dù em có ở gần hay xa anh đi nữa, anh đều không hề mảy may để ý đến em.
Em đã để ý đến anh từ lúc chúng ta học chung hồi lớp 6, một hành động nhỏ của anh cũng đủ làm em "cảm nắng" anh - Anh đã nhẹ nhàng đưa quyển sách cho em khi cô đang kiểm tra ai không mang sách, và anh đứng lên. Thật sự trong đời, em chưa bao giờ có được cảm giác ngay lúc đó, khuôn mặt, nụ cười của anh lúc đó thật dễ thương.
Cũng đơn giản lúc đó chỉ là suy nghĩ của một con nhóc lớp 6 thôi, nên việc "cảm nắng" dần mất đi sau khi anh phải chuyển trường vì lí do gia đình. Em đã rất nhớ anh, mọi việc thường ngày em và anh cùng nhau làm em đều bỏ hết, bỏ hết mọi thứ vì thiếu mất anh.
Và rồi em cũng được gặp lại anh... Anh có thể hiểu được cảm giác của em ngay khoảnh khắc đó không? Thật sự vỡ òa trong cảm xúc. Thật hạnh phúc khi được gặp lại anh. Tiếp theo vài ngày anh cùng em đi chơi và ôn lại kỉ niệm xưa, em cũng muốn nói điều em muốn thổ lộ với anh bao nhiêu lâu nay...rằng "em yêu anh". Nhưng lại bị chặn họng ngay lập tức bởi câu nói của anh: "Anh với em mãi mãi là bạn như vậy nhé...".
Điều này là thật sao? Hãy chắc chắn rằng anh đang đùa...làm sao em có thể chịu đựng được cảm giác bị coi là "bạn" trong khi chúng ta...chúng ta...sinh ra là dành cho nhau. Thật sự lúc đó em chỉ muốn hét lên với anh rằng " Em ghét làm bạn với anh..." Khóc, chạy vội về nhà, đóng sập cửa và khóc suốt đêm dài, lần đầu tiên em khóc nhiều đến như vậy. Ngay từ đầu, anh đã không coi em là "người anh yêu" mà chỉ xem em là bạn... Em không cần tình bạn của anh...em cần anh cơ.
Em là con gái, một cô gái cần được yêu thương, và em chỉ cần sự yêu thương từ anh. Nhưng rồi kết quả không như em mong đợi, em rồi cũng chỉ là một "cô bạn" của anh thôi...và em mãi chỉ là con ngốc khi đã đơn phương anh...Điều mình mong muốn lại không thể xảy đến...em không trách anh...Em chỉ muốn trách tại sao "định mệnh" lại mang anh đến với em...
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]