Tôi năm nay đã 32 tuổi, lấy chồng từ khi 25 tuổi nên sau 7 năm em đã có hai đứa con xinh xắn và đáng yêu. Vợ chồng tôi sinh được một cô con gái đầu lòng và một bé trai, cả hai chỉ cách nhau 3 năm. Tôi cũng thấy tự hào lắm vì có gia đình hạnh phúc, con cái đủ cả nếp lẫn tẻ.
Với hai đứa con nghịch như quỷ sứ, nhiều khi tôi cũng phát mệt với chúng. Ngày thường, hai đứa con tôi được ông bà chăm sóc và chiều chuộng, còn vợ chồng tôi đi làm. Vì có ông bà chăm nên tôi cũng không qua lo lắng về khoản con cái. Hai cháu thì quấn ông bà hơn quấn mẹ.
Con trai tôi năm nay được 4 tuổi và đang theo học mầm non rồi. Cháu rất kháu và lém lỉnh. Lại còn rất biết nịnh mẹ, nào là: “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhất”, “Mẹ xinh đẹp của con”. Nhiều lúc nghe những câu như thế tôi thấy vui lắm, bao nhiêu mệt mỏi tan biến hết. Mỗi khi đi làm về hai con lại sà vào lòng hôn rối rít lên mặt.
Tôi có một gia đình hạnh phúc với hai đứa con đáng yêu.
Một hôm cuối tuần, tôi đưa hai con sang nhà bác hàng xóm chơi thì bác than thở với tôi rằng: “Hai đứa con nhà cháu nghịch quá, sang nhà bác chơi là phá lung tung hết cả đồ đạc lên”.
Tôi há hốc vì ngạc nhiên và cũng không thấy ông bà đề cập đến vấn đề đó. Mặc dù con nghịch thì tôi cũng không lạ gì tính tò mò, khám phá của trẻ. Rồi bác nói tiếp: “Thằng cu nhà chị ấy, nó hay đổ lỗi cho chị nó lắm nhé! Có lần bác thấy nó bày bừa đống sách của con nhà bác rồi đổ lỗi cho cô chị làm”.
Đến nước này thì tôi thấy nguy thật rồi, dạo này bận công việc nên tôi cũng không kiểm soát được con cái như thế nào? Đưa con về nhà rồi tôi nhẹ nhàng hỏi lại con trai sự việc có đúng như vậy không? Con lắc đầu và không dám thừa nhận sự thật.
Để làm rõ sự việc, hôm đó buổi trưa tôi bất chợt trở về nhà. Chưa kịp bước vào nhà, lúc đó khoảng hơn 12 kém mà con trai tôi vẫn ngồi nghịch mấy cây cà chua bi ngoài sân. Tôi quan sát thấy con vặt hết những quả chín lẫn quả xanh rồi vứt xuống dưới gốc cây. Sau đó con lại chạy vào nhà.
Tôi vào nhà thì thấy bố mẹ và con gái ngồi ăn cơm. Nhưng riêng con trai tôi thì dỗ mãi không ăn, cơm thừa bỏ lại văng tứ tung. Con đang ngồi ngịch bát cơm của mình. Tôi hỏi con trai mình sao lại không ăn cơm mà ra lại nghịch cơm như thế.
Rồi tôi giả vờ nói rằng không biết ai vặt hết quả của cây cà chua bi rồi. Bất ngờ con trai tôi chỉ vào chị gái và nói: “Chị Linh đấy! Chị ấy vặt hết quả của bà rồi”. Giờ tôi mới vỡ lẽ, lời bác hàng xóm nói là thật.
Tối hôm đó, tôi ôm con vào lòng thủ thỉ: “Con trai có chuyện gì giấu mẹ phải không?” Đương nhiên con trai tôi một mức lắc đầu. Tôi chỉ nhẹ nhàng kể lại chuyện trưa nay tôi đã chứng kiến được việc con làm, và tôi nói với con rằng: “Mẹ không đồng ý với việc con làm và con đổ lỗi cho chị như vậy là không nên. Nếu bà không biết sự thật thì bà sẽ mắng oan chị Linh đúng không nào? Hai con là chị em thì phải biết yêu thương nhau chứ , sao con lại đổ lỗi sang cho chị như vậy? Con suy nghĩ làm con làm như vậy là đúng hay sai nhé!”.
Con trai cúi đầu nhận lỗi của mình.
Nhìn đứa con trai cúi đầu, mặt đỏ bừng rồi lí nhí xin lỗi tôi. Tôi bảo tiếp: “Con không cần xin lỗi mẹ đâu! Chị mới là người mà con cần xin lỗi cơ mà”. Rồi con trai tôi tự động đến chỗ chị đang học rồi xin lỗi chị. Lúc đó, tôi biết con mình đã thực sự hối lỗi và nhận lỗi với bản thân mình.
Từ lần bị mẹ bắt gặp và nói ra sự thật, tôi thấy con ngoan ngoãn hẳn, không còn quá nghịch theo sở thích của con nữa. Thế mới biết, dạy con ngoan không phải lúc nào sử dụng đòn roi cũng là tốt, la hét, mắng con thì cũng không thấm bằng những lời nhẹ nhàng ngọt ngào đúng không các chị?
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]