Tôi vẫn nghĩ cậu ấy còn rất bé... Ảnh minh họa: Internet.
Những việc cậu tự làm trong ngày cho mình và em trai ngày càng nhiều thêm. Cậu bắt đầu biết gánh vác những thứ trách nhiệm: trước hết là trách nhiệm với chính bản thân cậu, sau đến là với những người cậu yêu quý. Thức giấc lúc 6h sáng, cậu tự chải răng, thay quần áo, mang giày, sửa soạn cặp vở và chỉ ăn vài cái bánh quy, uống một hộp sữa cậu đã phải vội vã ra xe bus đến trường. Cậu về đến nhà lúc 3h45 chiều, đi vệ sinh, rửa tay xong, cậu sẽ yêu cầu mẹ lấy thức ăn mà mình muốn, xin luôn cả phần cho em. Ăn xong, cậu chơi cùng em cho đến khi bố về. Hai anh em vui đùa cùng bố một lúc là đến giờ ăn tối. Khi ăn xong, cậu phải bê bát thìa của hai anh em vào bếp rồi đứng lên ghế để rửa. Sau việc đó, cậu sẽ là người chọn quyển sách mình muốn đọc, đặt vào tay bố để bố đọc trước giờ đi ngủ. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, bố con cậu yên vị trên giường là lúc 7h30 PM.
Mọi thứ cứ lặp lại thành nếp như thế đôi khi khiến tôi cảm giác thời gian trôi rất chậm, đến khi tình cờ tôi nhận ra những thay đổi đáng lưu ý ở cậu.
Cách đây một tuần, chúng tôi đi shopping. Như thường lệ, khi cậu muốn đi toilet, cậu sẽ nhờ mẹ đi cùng. Nhưng lần này, khi đến cửa toilet, cậu không chịu vào, cậu chỉ lên biển báo "Mama, This one is only for girls. I have to go there. That's for boys..." (Mẹ ơi, toilet này là dành cho nữ. Con phải đi toilet kia dành cho nam cơ!)
Tôi biết rằng đã đến lúc phải để cậu tập làm một trong những điều đúng đầu tiên trong đời: tiểu/đại tiện đúng nơi, đúng lúc. Tôi bắt đầu bằng việc mang cậu ra bãi biển, nơi toilet khá trống trải và tôi có thể đứng ở ngoài nhìn thấy căn phòng cậu bước vào. Tôi nói với cậu "Pan này, toilet phía kia là của con trai. Pan cần đi toilet thì đi về phía đó, chọn một phòng trống, vào đó đi caca, khi đi xong nhớ rửa tay. Mẹ đợi ở đây nhé!".
Đương nhiên ban đầu cậu cứ ngần ngại mãi vì sợ. Sau vài lần được khuyến khích, cậu đã mạnh dạn bước vào đó hoàn thành mọi việc nhanh chóng và trở ra chạy về phía mẹ trong cảm giác vui sướng. Cậu ấy ôm mẹ nói "Mẹ ơi, anh Pan giỏi này. Anh Pan hông sợ nữa. Anh Pan biết tự đi toilet nam rồi!"...
Hôm nay, chúng tôi lại đi biển. Khi vào đến bãi biển, cậu chỉ về phía toilet và bảo "Tí nữa anh Pan sẽ tự đi toilet Nam, không sợ đâu, mẹ chỉ nằm võng thôi nhé!" Rõ ràng, cậu ý thức được việc mình làm đã khiến mẹ hài lòng. Vô tình cậu đã thể hiện trách nhiệm một đứa con: giảm bớt lo lắng cho mẹ.
Nhưng mẹ cậu thì lúc nào cũng muốn cậu học hỏi thêm nhiều thứ. Bà luôn nghĩ rằng những đứa trẻ hoàn toàn có thể làm được những điều mà bố mẹ lo lắng là chúng không thể làm. Vì vậy, khi cậu đòi ăn bánh rán, thay vì đội nắng đi đến quầy hàng cách đó 200m, bà đưa tiền và yêu cầu cậu tự đi mua. Cậu nhìn tiền, chần chừ và hỏi một câu rất xúc động "Mẹ ơi, tiền này có mua được 2 bánh hông? Cho em Bea nữa nhé!" Từ bao giờ, trách nhiệm lo lắng cho em đã thấm vào máu cậu đậm đến thế! Mẹ cậu vẫn chưa khám phá ra...
Cầm tiền trong tay, cậu đội mũ, mang dép vào tiến về phía quầy hàng. Đến cửa, cậu cứ chần chừ mãi, đi ra đi vào nhìn về phía mẹ một cách bối rối. Sau cùng, cậu quay trở lại chỗ mẹ lần nữa và thú thật "Anh Pan không biết mua bánh..." Mẹ nhìn cậu bằng ánh mắt thông cảm dỗ dành rồi rành rọt nói "Con nghe mẹ nói. Khi đến chỗ cửa, con lấy một chiếc ghế quanh đó, đứng lên và nói là con muốn mua 2 cái bánh, rồi con đưa tiền cho họ, con chọn cái bánh con thích. Sau khi lấy bánh xong, con nhớ cảm ơn và bye bye nhé!" Cậu cười tươi và hí hửng chạy đi lần nữa...
Từ phía xa, tôi trông thấy cậu ì ạch lôi chiếc ghế gỗ khá to vào gần cửa, rồi sau đó mọi việc diễn ra khuất tầm mắt tôi bởi một hàng liễu chắn ngang...Được vài phút, tôi thấy cậu ấy một tay cầm bánh, một tay dẫn em (vốn chạy theo lúc nhìn quanh không thấy anh đâu) chạy ngược về phía mẹ. Giữa đoạn đường, có chiếc xe quét cát chạy ngược chiều, dò họ đã hạ hết tốc độ, cậu vẫn đứng lại và ôm chặt em vào lòng. Sau đó khi chiếc xe ngừng lại nhường đường cho hai cậu qua trước, cậu không quên nói với người lái xe "Hey, don't scared my baby brother!!!" (Này, đừng làm em trai tôi sợ chứ!) Rồi thản nhiên bỏ lại ông tài xế cười toe toét xin lỗi, cậu dẫn em về chỗ chơi cũ.
Hành trình 200 mét của cậu không dài, nhưng đã chứa đựng trong ấy bước phát triển rất dài về tính cách và tư duy... Đương nhiên, mẹ cậu nhìn nhận điều đó không phải so với những trẻ khác mà so với chính tốc độ phát triển của cậu trước kia. Hãy nghe cậu kể chuyện về cuộc hành trình đó
Mẹ : Wow..con trai giỏi quá! Pan đã tự đi mua bánh cho mình và cho em Bea rồi. Mẹ yêu lắm. Thế con đã đi mua bánh như thế nào? Kể cho mẹ nghe với.
Pan : Anh Pan đi đến đó, lấy cái ghế, đứng lên rồi nói "Cháu muốn mua hai chiếc bánh rán ạ!"
Mẹ : Rồi chú ấy trả lời sao?
Pan : Chú ấy hỏi con “cháu muốn mua cái nào”
Mẹ : Pan nói sao?
Pan : Pan chỉ vào bánh và nói Cái này ạ! Sau đó thì anh Pan lấy bánh, say Thank you và Bye bye...
Mẹ : Trời ơi, anh Pan giỏi quá! Mẹ thơm nhá, yêu anh Pan lắm. Thế là từ đây về sau anh Pan có thể tự đi mua bánh, tự đi mua nước cho mình và em rồi.
Pan : Vâng thưa mẹ, mẹ không cần đi mua cho con nữa. Mẹ cứ ở đó. Con sẽ đi mua cho mẹ!
Tôi vẫn ước, anh ấy sẽ nhớ những gì anh ấy nói hôm nay cho đến khi tôi về già. Lúc đó, tôi không phải lọ mọ tự đi lấy nước khi mắt mờ tai yếu. Niềm mơ ước đó phải chăng quá xa xôi, khi bây giờ anh ấy vừa bước qua tuổi lên bốn có sáu tháng…
Theo Vân Lam - Yeutretho
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]