Anh chị cưới nhau khi tôi vẫn còn là một đứa học trò cuối cấp 3, đang chuẩn bị thi lên đại học. Giờ đây, khi đã học xong đại học, ra trường, đi làm được gần 4 năm nay nhưng tôi thực sự không thể yêu người con gái nào khác ngoài chị.
Chị đẹp lắm! Đối với tôi, chưa có người phụ nữ nào đẹp như chị. Dáng người chị mảnh mai, nhỏ nhắn, khuôn mặt trái xoan và đôi mắt đen nhóng nhánh toát lên một sự thông minh lạ nhưng vẫn thật dịu dàng, phúc hậu.
Lần đầu tiên tôi gặp chị là khi anh trai tôi đưa chị về ra mắt cả nhà. Đối với một thằng con trai còn chưa hết tuổi đậy thì như tôi lúc ấy thì chỉ cảm thấy ngưỡng mộ. Lúc ấy, chị vừa tốt nghiệp đại học Sư phạm và đang chuẩn bị đi dạy ở một trường phổ thông trung học có tiếng trong thành phố.
Bố mẹ tôi chẳng có lý do gì để chê một nàng dâu tương lai như chị. Anh tôi lấy được chị coi như là diễm phúc của cả nhà tôi mà “phải tích đức từ kiếp trước” mới có được theo như lời mẹ tôi nói. Quả đúng như vậy, công việc của anh trai tôi thường xuyên phải đi xa nhà theo công trình, anh trai tôi làm trong ngành xây dựng. Ở nhà mọi công việc nội trợ trong gia đình đều một tay chị tôi lo liệu. Vì chị là giáo viên nên thời gian đi làm cũng không gò bó như những công việc khác nên chị có thêm cả thời gian để giúp tôi ôn luyện cho kì thi đại học.
Lúc ấy, tình cảm của tôi dành cho chị là một sự quý mến, ngưỡng mộ. Chị như một tấm gương sáng để tôi quyết tâm thi vào đại học vì trong suy nghĩ của tôi, đại học là một cái gì đấy thật là xa xôi lắm, cần gì phải học đại học. Tôi đã dự định sẽ chỉ học hết trung học rồi sẽ kiếm một công việc gì đó phụ giúp cho gia đình vì gia đình tôi mang tiếng là ở thành phố nhưng cũng chẳng lấy gì làm khá giả, bố tôi là công nhân, còn mẹ tôi cũng chỉ buôn bán nhùng nhằng ở ngoài chợ nên thu nhập cũng chỉ đủ ăn. Bố mẹ tôi nuôi anh trai tôi ăn học đã trật vật lắm rồi nên tôi không muốn vì tôi àm bố mẹ vất vả nữa.
Tôi đã yêu chị dâu (Ảnh minh hoạ)
Nhưng chính chị là người đã thay đổi suy nghĩ của tôi. Và nhờ có chị mà tôi đã thi đỗ đại học - điều mà bố mẹ tôi chưa bao giờ tin tưởng ở một thằng long bong như tôi.
Thế rồi, tôi vào đại học. Nhưng vì trường ở gần nhà nên tôi vẫn đi về hàng ngày. Chị vẫn giúp đỡ tôi những vấn đề rắc rối của sinh viên. Đối với tôi, chị vừa như một người bạn, người chị, người thầy thực sự.
Tôi thương chị! Anh trai tôi thì thường xuyên vắng nhà, kể cả lúc chị mang bầu rồi sinh con. Số ngày chị được ở bên anh, được anh chăm sóc, đỡ đần chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mẹ tôi thì suốt ngày ở ngoài chợ, bố tôi cũng đi từ sáng đến tối mới về. Ở nhà, một mình chị phải cáng đáng mọi công việc, ngoài giờ lên lớp, là việc nhà, chăm con, nội trợ.
Chị tuy được sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng chưa bao giờ tôi thấy ở chị có tính cách của một tiểu thư nhà giàu. Tôi quý mến chị cũng vì thế.
Thế rồi, tai hoạ ập xuống gia đình tôi. Anh trai tôi đã qua đời vì một tai nạn khi anh đang ở công trường. Đối với gia đình tôi, đó là một mất mát không có gì có thể bù đắp được. Nhưng đối với chị, đó còn là nỗi đau đớn hơn ngàn vạn lần. Chị suy sụp vì quá sốc. Chỉ trong vài ngày mà trông chị già đi hàng chục tuổi. Nhưng vì giọt máu duy nhất anh để lại cho chị, chị đã gượng dậy để tiếp tục sống, nuôi dậy con.
Đến bây giờ, gần 7 năm sau ngày anh tôi mất, chị vẫn là người con dâu hiếu thảo đối với bố mẹ tôi. Bố mẹ vì thương chị ở goá khi còn quá trẻ nên cũng đã khuyên chị nên đi bước nữa để có bờ vai nương tựa. Nhưng chị kiên quyết không nghe. Chị ở vậy nuôi con, chăm sốc bố mẹ chồng.
Ở cái thời hiện đại này rồi mà vẫn còn người phụ nữ đức hạnh như chị ư?
Tôi cảm phục cái đức hạnh ấy hay đã đem lòng yêu chị từ khi nào cũng không biết. Giờ đây, tôi đang ở rất xa chị. Tôi tốt nghiệp đại học rồi vào TP. HCM làm việc theo sự phân công của cơ quan, 5 năm, 10 năm hay còn lâu hơn thế nữa.
Tôi thấy nhớ chị. Nhớ kinh khủng! Thú thực rằng tôi đã không thể yêu một người con gái nào khác. Với ngoại hình cũng được xếp vào dạng điển trai, xung quanh tôi lúc nào cũng có cả chục cô gái theo đuổi. Tôi đã thử nhiều lần, nhưng cũng chỉ được vài ba tháng là tôi đã chán ngấy và thế là chúng tôi chia tay.
Tôi biết rằng tình cảm tội lỗi này sẽ mãi mãi phải chôn vùi trong lòng cho đến chết. Thế nhưng nó dằn vặt tôi mỗi khi đêm về. Nỗi nhớ chị khiến tôi đau khổ biết chừng nào.
Giá như…giá như chị không phải là chị dâu của tôi.
Theo - Tinmoi.vn
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]