Cô gái nhăn mặt, cố kìm nén cơn đau đang quặn thắt trong bụng. Cô bậm môi, chặt đến tứa máu. Loạng choạng vịn vào hàng gạch tại một khu công trường đang thi công dở dang, cô dựa lưng vào đó thở dốc, cơn đau lại bùng lên dữ dội hơn khiến cô khụy xuống. Cố nén tiếng kêu đang chực phát ra trong cổ họng, cô loay hoay cởi chiếc quần tất đang ướt sũng nước và dịch nhầy từ lúc nào. Mồ hôi lấm tấm bết những sợi tóc vào cả trán cả má, khuôn mặt lộ rõ nét căng thẳng, đau đớn và sợ hãi đến tột cùng.
-Ối !! - Cô ngã lăn ra đất khi lại một cơn đau nữa cuộn lên như muốn xe toang cái bụng đang lùm lùm. Cô hơi co mình, nhưng rồi lại duỗi thẳng ra, rồi nằm ngửa ra, hai tay bấu chặt hay nói đúng hơn là cào vào mặt đất. Cô gần như lịm đi trong cơn vật vã.
Cô nhìn lên bầu trời, hôm nay trời quang, từng ánh sao lung linh điểm chấm trên màn đêm huyền ảo thật đẹp...
Nó khiến cô gợi nhớ về một hồi ức mơ hồ đang dần hiện ra giữa những cơn đau vật vã....
-Sao băng kìa em ! - Chàng trai kéo cô gái nép vào lòng, đưa tay chỉ một vệt sáng vừa xẹt ngang bầu trời.
-Ước gì nào ? - Anh khẽ đặt một nụ hôn lên mái tóc cô, thủ thỉ.
-Ở bên anh, em đang có tất cả thế giới rồi. Còn mong gì nữa.-Cô ngả đầu vào vai anh trong hạnh phúc.
-Thế này thì đơn giản quá em, phải mong điều gì lớn lao hơn chứ ! -Anh tủm tìm cười.
-Lớn lao hơn ư ?
-Phải.
-Vậy em ước mình sẽ như thế này mãi mãi... - Cô nhìn anh trìu mến.
-Thật chứ ?
-Thật...
Anh xúc động đặt tiếp lên môi cô một nụ hôn nồng nàn... kéo dài miên man bất tận... cả bầu trời sao lung linh huyền ảo kia như chắp cánh cho những xúc cảm tình yêu đang thăng hoa... như minh chứng cho lời thề nguyền hẹn ước bên nhau mãi mãi...
*****
-Khốn...khốn nạn !!! - Cô gái bật ngồi dậy, rồi lại ngã vật ra trong cơn đau càng lúc càng bùng lên khủng khiếp. Cô khẽ lẩm bẩm và thóa mạ những hồi ức lãng mạn vừa vụt qua trong đầu ấy.
Nước dịch chảy ra càng lúc càng nhiều, và cô dần cảm nhận rõ rệt sinh linh nhỏ bé trong bụng mình đang cựa quậy mạnh mẽ.
-Tôi căm... tôi hận anh ! - Nước mắt cô tuôn trào nóng hổi trên khuôn mặt. Đôi mắt hằn lên những ánh nhìn giận dữ.
-Ối ! - Vừa gằn được mấy câu uất ức, thì cô lại lăn ra đất vật vã.
Cô cố bò dậy tựa lại lưng vào hàng gạch, mở rộng hai háng. Cô trân mình rặn...
Một lần ...
Hai lần ...
...
Thêm vài lần nữa cô lại ngã vật ra đất.
"Em đừng khóc nữa, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em. Anh hứa... " Giọng nói của anh lại từ miền ký ức thoang thoảng hiện về. Cùng với vòng tay dịu dàng ấm áp ở cái đêm và cô nguyện hiến dâng tất cả cho anh.
-Đi chết đi ! -Cô lại cào cấu lên nền đất một cách hoang dại, trầy trật cả móng tay. Cố muốn rũ, muốn bỏ hết những ký ức đang hiện về hỗn độn trong tiềm thức, ngày xưa biết bao yêu thương thì giờ như một mớ rác trong cuộc đời.
Cô thấy dạ con lại co thắt một đợt nữa, cơn đau cứ ùa về theo cấp số nhân, đợt sau dữ dội hơn đợt trước.
Cô không còn sức để gượng dậy bấu vào hàng gạch. Cô cứ nằm ngửa, lại mở háng ra và trút tất cả tàn lực vào lần rặn cuối cùng.
-Á ! Á ... -Cô gào lên trong những đốn đau tột cùng đang xé toang cơ thể.
-Oe ! Oe ! Oe ! -Sau tiếng gào của cô, giữa không gian tĩnh mịch văng vẳng tiếng khóc báo hiệu một sinh mệnh mới chào đời.
-Đoàng !!!! -Bỗng một tiếng sét vang rền lấn át cả tiếng khóc, kéo theo một vài ánh chớp lóe sáng trong bóng đêm mịt mùng.
Nước mắt cô trào ra... Cô ngẩng mặt lên nhìn trời, những ánh sao lung linh đã biến đi đâu mất, thay vào đó chỉ còn bóng đêm, và những tia chớp nhập nhằng...
Bỗng cô bật cười, cười trong hai hàng nước mắt, trong những đau đớn, trong những tủi thân, trong những căm hận... và cười trong tiếng nức nở xót xa cho cuộc đời mình...
"Con đã đến với cuộc đời này, con ngoác mồm ra khóc hết cỡ để đón nhận vào mình những không khí trong lành đầu tiên của cuộc sống. Thật tuyệt vời làm sao khi con được làm người phải không mẹ ?
Ơ nhưng mà mẹ đâu rồi ? Con chưa nhìn thấy gì cả, mắt con vẫn nhắm. Con chỉ cảm nhận người đau rát và lấm lem, con cố huơ đôi tay nhỏ bé ra để với tìm, nhưng tất cả chỉ là khoảng không ! Con muốn được nâng niu được ôm ấp, nhưng con chỉ thấy giá lạnh đang bao trùm.
Mẹ ơi ! Mẹ...
Tiếng gọi của con là những tiếng "o e" yếu ớt trong tuyệt vọng... Cuộc sống làm người đó là như thế này ư ?
Bỗng con thấy người ngứa rát, cứ râm ran rồi bao trùm toàn cơ thể con. Không phải là là chiếc nôi êm, vòng tay ấm... con đang ở đâu giữa cuộc đời này ?
Cơn ngứa dần chuyển thành đau, với cả lạnh nữa. Con không thể chịu nổi... mẹ ơi ! Nếu cuộc sống là thế này thì con không muốn, con chỉ muốn được quay trở lại trong lòng mẹ thôi...
Con đói, con lạnh, con đau, con kiệt sức... con lại khóc, cố gào... ngặt nghẽo trong hơi thở yếu ớt !"
-Dũng ơi !
Đang loay hoay thay đồ, chuẩn bị cho ngày làm việc mới. Thấy Huy hớt hải chạy đến.
-Gì mà mới sáng sớm mà nom mặt mày nhìn trông như gặp ma thế ? -Dũng cười khẩy.
-Lại, nhanh, đằng này...có...có đứa bé !
-Sao hả ?
-Đứa bé ...sơ sinh ! -Huy vừa chống tay vào gối thở, vừa chỉ lại bãi phế thải và vật liệu xây dựng ở tít đằng xa, chỗ cỏ mọc um tùm.
-Thật không ? -Dũng mặc vội cái áo vào.
Hai người chạy ra chỗ Huy vừa chỉ. Quả nhiên thấy một hình hài sơ sinh nằm dưới đất, chỉ quấn lót tạm bợ một chiếc áo chống nắng con gái, nhưng đã bị bung ra. Đứa trẻ vẫn còn nguyên dây rốn, kiến bu đầy người, xung quanh là những vệt máu vương vãi.
-Còn sống không ? -Dũng thảng thốt quay sang Huy.
-Tao không biết -Huy lắc đầu.
Dũng vội quỳ xuống phẩy phẩy tay cho lũ kiến tản ra, rồi áp nhẹ má vào mặt đứa bé. Mắt anh bỗng sáng lên khi cảm nhận một hơi thở rất nhẹ, nhưng yếu lắm rồi.
-Còn sống, gọi taxi nhanh lên !!
Dũng khoát tay ra hiệu, rồi anh vội cởi chiếc áo mình đang mặc ra nhẹ nhàng bế đứa trẻ lên đặt vào đó...
"Con thức dậy sau một giấc ngủ rất lâu tưởng như sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, cũng là khoảnh khắc đầu tiên con mở mắt để cảm nhận thế giới này. Và cũng là lúc còn tìm kiếm mẹ, tìm một sự bao bọc chở che và yêu thương. Có những người mặc bộ đồ trắng toát đi qua đi lại xung quanh con. Họ nhìn con lo âu xen lẫn trìu mến, nhưng con không cảm nhận được từ họ một thứ tình cảm gọi là máu mủ thiêng liêng, thứ duy nhất con cảm nhận được từ những ánh mắt ấy, đó là... tình người.
Xung quanh chỗ con nằm là những chiếc máy, cùng dây dợ loằng ngoằng luồn vào mũi, vào mồm, vào cơ thể bé nhỏ của con. Con đau, con khó chịu, nhưng con đâu còn phản ứng nào khác ngoài đôi tay bé xíu thi thoảng khẽ cựa quậy ngo ngoe. Những ống dây đang luồn vào mũi và mồm con không cho con thực hiện cái quyền lợi mà bản năng tạo hóa đã ban cho con người từ lúc mới sinh ra, đó là được... khóc.
Con chỉ được khóc trong tăm tối, trong giá lạnh, trong những bơ vơ khi con hít những hơi thở đầu tiên của cuộc đời.
Tất cả những gì con có thể làm là hướng đôi mắt trong veo nhìn xung quanh để tìm trong những người đi qua đi lại một cảm giác thân thuộc như khi con còn ở trong lòng mẹ.
Và đôi mắt con cứ nhìn... nhìn mãi... mẹ ơi...!"
( Còn tiếp )
Giang Chí Hiếu - Hà Nôi. 11/03/2016
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]