Thông tin về một bé gái sơ sinh bị bỏ rơi tại một khu công trường quy hoạch đô thị mới, được hai công nhân phát hiện mau chóng lan truyền trên khắp các phương tiện truyền thông báo chí. Ai cũng đều thương cảm trước tình cảnh đáng thương của bé, nhưng cũng đều ngạc nhiên và cảm phục sức sống mãnh liệt của sinh linh ấy, khi phải chống chọi với cái giá lạnh của một đêm cuối thu, và côn trùng bâu khắp người. Họ cũng không quên xì xào bàn tán và tự hỏi không biết người mẹ nào đã nhẫn tâm vứt bỏ đứa con thơ khi mới lọt lòng, hiện trường cho thấy người phụ nữ đó đã sinh hạ ngay tại nơi phát hiện.
Nghiệt ngã thay, vừa thoát khỏi tử thần sau khi được các bác sĩ viện nhi tận tình cứu chữa. Thì bé gái lại phải tiếp tục đối mặt lại hiểm nguy, khi các bác sĩ phát hiện bé bị dính tắc ruột bẩm sinh và nguy hiểm nhất là nhiễm trùng rốn.
Cộng đồng vẫn luôn dõi theo từng ngày để ngóng những thông tin về hành trình chiến đấu với số phận của bé, và ai cũng đều mong sẽ có một phép màu nào đó sẽ đến, giúp bé qua khỏi kiếp nạn mà bé đã phải đối mặt ngay từ lúc chào đời này.
Các hội từ thiện, những đoàn người tới tấp vào thăm. Những chương trình ủng hộ được phát động trên các trang mạng xã hội đều được hưởng ứng nhiệt tình.
Tất cả đếu muốn dang tay giúp đỡ sinh linh bé nhỏ sớm qua khỏi cơn hiểm nghèo.
Đứng lẫn trong những người đang ngó qua cửa kính. Nhìn vào căn phòng nơi bé gái đang nằm. Dũng khẽ thở dài, mấy hôm nay anh mệt mỏi vì phải trả lời phỏng vấn hết đài này báo nọ, nên hôm anh nay để Huy tiếp. Rồi vào đây tranh thủ lúc buổi trưa.
22 tuổi, chưa vợ con gì cả, thậm trí còn chưa yêu ai, với cái nghề làm công nhân phụ hồ và ngoại hình thô kệch như anh thì tìm một cô gái yêu mình còn khó hơn mò kim đáy bể. Với Dũng, cái cảm giác lần đầu tiên bế trên tay một em bé còn đỏ hỏn, bê bết máu và dịch, dây rốn loằng ngoằng nó ám ảnh anh từ hôm đó đến giờ. Đi làm anh cũng không thể gạt bỏ hình ảnh ấy ra khỏi tâm trí. Và có một điều khiến anh linh cảm anh với bé gái này có một cơ duyên gì đó, ấy là lúc khi đang ngồi trong ta-xi, đang run run ẵm bé thì bàn tay nhỏ xinh còn trong suốt của bé bất ngờ nắm chặt ngón tay cái của anh, lúc đó bé vẫn còn đang hôn mê ở giữa sự sống và cái chết.
Anh cứ đứng nhìn bé qua từng dòng người đi lại trước mắt. Trong đầu nghĩ mông lung những ý niệm chẳng rõ nét. Nhưng đọng lại cuối cùng vẫn là những lo lắng và xót xa. Chỉ đến khi vào giờ làm ca chiều, anh mới lủi thủi rẽ đám người để ra về.
Và hầu như ngày nào anh cũng qua đứng trước cửa kính nhìn vào như vậy...
"Những cơn đau ngày một dữ dội hơn giày vò cơ thể non nớt của con. Con oằn người chịu đựng, những giọt nước mắt ít ỏi không đủ để đồng hành với con đi qua những đau đớn khủng khiếp ấy.
Con cứ oằn người đến khi kiệt sức rồi lại thiếp đi, và cứ lặp lại như vậy hằng ngày trong sự cuống quýt của những người mặc áo trắng.
Phải chi có một vòng tay mềm lại, nâng niu vỗ về, xoa dịu con trong những cơn đau... phải chi con... con có thể khóc... khóc để gọi mẹ... mẹ ơi !"
Sức khỏe của bé gái ngày một xấu đi trong sự bất lực của các bác sĩ. Không thể phẫu thuật vì cơ thể bé còn quá non, lại đang bị nhiễm trùng.
Những buổi phỏng vấn trên báo chí bao giờ kết thúc cũng là những cái lắc đầu...
Tất cả mọi người lúc này chỉ còn biết cầu nguyện cho bé, cầu nguyện đấng tối cao theo tôn giáo của từng người, mong đấng tối cao giữ sinh linh đáng thương ở lại với cuộc sống.
****
Ngày hôm nay, các bác sĩ vào phòng. Mọi máy móc hỗ trợ đều đã tắt, lần đầu tiên bé được rút những ống dây đang luồn vào cơ thể, đang luồn vào mũi, miệng ra.
Một cô ý tá cẩn thận lau rửa cho bé, mặc cho bé một chiếc váy nhỏ xíu thật xinh, một số các mẹ ở bên các hội từ thiện mang gấu bông, búp bê, bóng bay và nhiều, nhiều nữa những món quà từ các nơi gửi đến...
Mọi người đều đứng xung quanh, có một vài mẹ đã không cầm được nước mắt.
Bé nằm đó, đôi mắt mở to, ngực phập phồng trong hơi thở đứt đoạn. Bé đâu còn cảm nhận được gì nữa...
-Cho tôi... cho tôi vào ! -Cửa phòng bật mở, một thanh niên đang nhoài người vào, kéo theo hai chú bảo vệ đang cố lôi anh ta ra. Thanh niên đó chính là Dũng.
-Cậu là... ? -Vị bác sĩ trưởng khoa quay ra hỏi.
-Cháu... cháu là người đã phát hiện ra bé, xin chú...!
Vị bác sĩ già đưa tay chỉnh lại kính, săm soi nhìn Dũng từ đầu đến chân. Khi dừng lại ở đôi mắt đang rưng rưng của Dũng. Ngay lập tức ông đưa tay ra hiệu hai người bảo vệ đi ra ngoài, rồi bảo một y tá lấy một chiếc áo xanh cho Dũng khoác vào.
Dũng chậm rãi bước lại, từng người rẽ ra cho anh ấy tiến tới gần giường nơi bé đang nằm. Dũng đứng nhìn bé giây lát rồi cúi xuống ẵm bé lên.
-Này... -Một anh bác sĩ trẻ định lại ngăn cản. Nhưng vị bác sĩ già chặn lại, ông khẽ gật đầu như đồng tình với hành động của Dũng.
Dũng bế bé lên hết sức nâng niu như ngày đầu tiên anh phát hiện ra bé, ngồi xuống giường. Anh nhìn bé trìu mến, khẽ nhoẻn miệng cười với bé, đôi mắt trong veo của bé cũng nhìn anh.
-À á... ru hời, ơ hời ru...-Bỗng nhiên anh cất tiếng hát.
-Mẹ thương... con có hay chăng, thương...từ...khi thai nghén... trong lòng...
Giọng hát dở chẳng vào âm điệu nào, nhưng không gian xung quanh bỗng lặng đi. Rồi lần lượt từng tiếng nức nở khe khẽ vang lên trong phòng, tiếng nức nở từ những người đang đứng đó, ai đấy nước mắt cũng chan hòa trên khuôn mặt. Vị bác sĩ già tháo kính ra, run run rút chiếc khăn mùi xoa lên chấm những giọt lệ đang lăn trên gò má nhăn nheo, đã mấy mươi năm rồi ông không khóc...
-...ôm con ra mái hiên nhìn đàn chim rộn ràng hót, giữa mùa xuân mừng con sẽ góp phần tương lai con đẹp lắm, mẹ hát muôn lần à á ...ru ...hời ...ơ ...hời... ru...
Nhưng lời cuối ngắt quãng xen lẫn với tiếng nấc nghẹn ngào, mắt Dũng nhòa đi...
Nhưng... trong nhạt nhòa nước mắt. Anh chợt thấy một nụ cười hơi hé từ cái miệng nhỏ xinh kia... chỉ trong một thoáng giây...
Hình hài bé nhỏ hơi cựa mạnh...rồi khuôn ngực phập phồng của bé yếu dần... yếu dần...
"Con nhìn người đang bế con, dù những linh cảm máu mủ ruột thịt không hề có. Nhưng đôi mắt lại bao trùm một tình thương vô bờ bến không gì có thể so sánh được.
Vòng tay thô ráp ôm con trong buổi sáng hôm ấy, đó là lần đầu tiên con cảm nhận sự nâng niu che chở biết bao nhiêu. Đó là điều con luôn tìm kiếm trong suốt mấy ngày ngắn ngủi vừa qua...
Con hé cười trong những hơi thở cuối cùng của cuộc đời ngắn ngủi, nhìn từng giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt của người ấy...
-Mẹ... xin mẹ ..đừng khóc...!"
Giang Chí Hiếu - Hà Nôi. 11/03/2016
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]