Tôi yêu anh từ khi học đại học. Tôi kém anh 8 tuổi, anh là thầy giáo của tôi. Tuy anh hơi khô khan, máy móc và đa nghi, tuy đôi lúc hai người như sống ở hai thế giới, thuộc hai thế hệ khác nhau nhưng anh thật thà và quan trọng là anh rất yêu tôi. Cho đến khi tôi ra trường, chúng tôi cưới nhau.
Ngỡ tưởng cuộc sống hạnh phúc sẽ đến khi chúng tôi luôn hiểu nhau và yêu nhau. Nhưng khi về sống với anh, tôi nhận ra rằng cái khoảng cách giữa hai thế giới càng ngày càng xa, càng ngày càng xung đột, căng thẳng. Anh đưa ra hàng loạt những quy tắc và bắt tôi phải học thuộc. Từ những việc như: Đi làm về nhà lúc mấy giờ? Ăn cơm tối lúc mấy giờ? Thực đơn như thế nào là hợp lý? Thức dậy lúc mấy giờ? Đi ngủ lúc mấy giờ? Cho đến cách yêu như thế nào?...
Ban đầu tôi cứ nghĩ anh chỉ đùa khi đưa ra những quy tắc ấy. Nhưng khi tôi không thực hiện đúng chỉ một trong những uy tắc ấy, anh nổi nóng với tôi, còn tỏ ra như tôi đã mắc một lỗi gì đó. Ban đầu tôi rất thường hay “mắc lỗi”, anh đều nổi nóng với tôi và tỏ ra dạy bảo tôi như thầy dạy trò khiến tôi rất mệt mỏi.
Chồng biến tôi thành “tù nhân” trong “chế độ hôn nhân” của anh (Ảnh minh họa)
Vì cuộc sống quá bí bách, tôi muốn nghỉ ngơi và thư giãn một thời gian, tôi nói muốn về nhà thăm bố mẹ mấy hôm. Anh nhất quyết không đồng ý. Anh nói nếu về thì cả hai cùng về, không thì mọi người sẽ nghĩ anh vô tâm với tôi. Tôi bảo muốn về một mình, không muốn anh bận tâm đến nhưng không ngờ anh quay ra nổi nóng với tôi:
- Em muốn thế nào đây? Em muốn mọi người nhà em chửi vào mặt anh là thằng chồng vô tâm à?
- Sao anh cứ nghĩ nhiều như vậy nhỉ? Anh bận công việc, em muốn về thăm bố mẹ một mình cũng không được sao?
- Em có ý gì ở đây? Em chán ghét tôi rồi à? Chán ghét sao còn lấy tôi? Hay ở quê có thằng nào đang đợi em?
Tôi không nghĩ anh lại nói ra được những lời ấy. Tôi không thể chịu nổi nữa, điều đó càng khiến tôi muốn về nhà, mặc anh ngăn cản, mặc anh mắng nhiếc.
Bất ngờ, anh kéo tôi lại, lôi tôi vào nhà. Anh nhốt tôi trong nhà và khóa ngoài. Tôi không hiểu điều gì đã khiến anh hành động như vậy. Cho đến khi anh đi làm về, tôi ngỡ tưởng anh đã suy nghĩ lại, nhưng ngờ đâu, vẫn giữ thái độ ấy. Anh còn dựng nên một đống quy tắc nữa với tôi. Sáng ra anh đưa tôi đi làm, chiều anh lại đón tôi về. Anh cùng tôi đi chợ, cùng tôi nấu ăn… Dường như anh kiểm soát toàn bộ hành động của tôi. Tưởng như lúc nào cũng bên cạnh nhau nhưng tôi có cảm giác như đang chịu một “án treo” của anh vậy.
Cho đến một hôm, anh có việc đột xuất ở công ty nên anh nói anh không đón tôi được. Vì thế anh đã thuê xe ôm đến đón tôi. Tôi nhận ra đây chính là cơ hội để tôi được nghỉ ngơi. Vậy là tôi quyết định về nhà, quyết định xa anh một thời gian.
Nhưng tôi không thể ngờ được, sau đó anh đã đùng đùng về nhà tôi, anh đay nghiến tôi. Trước mặt mọi người, anh nói những lời hoàn toàn giả dối:
- Em về nhà đi. Anh không trách em nữa, sẽ không trách nhầm em có người khác. Anh xin lỗi vì đã đuổi em ra khỏi nhà. Đừng như vậy với anh.
Nói rồi, không để cho tôi kịp giải thích, anh chạy lại và kéo tôi. Bố mẹ tôi đã cố giữ tôi lại nhưng mà không ngăn nổi anh ta. Tôi không thể ngờ người mà tôi rất tin tưởng chỉ vì chút sĩ diện mà anh đã trở thành một kẻ giả tạo, nỡ đổ hết tội lỗi cho tôi.
Giờ đây sống trong căn nhà này, tôi phải làm gì đây? Vì sợ anh đưa ra hàng loạt quy tắc nữa nên tôi chưa muốn nói với anh rằng tôi đã có thai. Tôi phải làm gì để chồng tôi thay đổi? Tôi phải làm gì với đứa con mới được 2 tuần tuổi? Làm gì khi không thể tự mình thay đổi được cái “chế độ hôn nhân” lạc hậu ấy? Làm gì khi con tôi sắp phải sinh ra dưới cái “chế độ” ấy?
Theo Nguoiduatin
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]