Cả thành phố như hoang dại cũ rích trong cơn mưa một chiều hạ đầu tháng năm. Cuối cùng Sài Gòn cũng mưa rồi anh ạ. Em mân mê từng hạt mưa lăn tăn hắt qua ô cửa sổ. Tự hỏi giờ này anh đang nơi mái hiên nào để trú cơn mưa đột ngột mát mẻ trong cái Sài Gòn náo nhiệt này? Tự hỏi liệu bây giờ khi thấy mưa rơi anh có còn nhớ đến em, nhớ đến chúng ta của những ngày xưa cũ đó hay không?
Từ ngày xa nhau em đã tự huyễn hoặc bản thân mình rằng: ta chẳng còn cần đến nhau nữa. Nhưng hóa ra em vẫn cần anh đến đau lòng đến hoen ố cả da thịt anh à. Tiếng mưa rả rích như ngày đó, mưa đầu mùa. Nghe mưa mà tưởng như ông trời đang tấu lên bài ca u buồn cho một kiếp tình duyên, cho một kiếp lỡ làng, một kiếp dở dang chỉ u mê đổ tội trách thầm duyên số...
Anh có còn nhớ chiều mưa hôm ấy anh bảo anh không còn thương em nữa, anh bảo chúng ta đến đây là đủ lắm rồi. Hôm ấy trời cũng mưa to như thế này em đứng giữa trời mặc cho từng dòng xối xả cào nát tan cả tâm can đang dần mòn hấp hối. Ấy thế mà không buồn ôm em vào lòng. Ấy thế mà anh chẳng thiết đặt nhẹ lên trán em cái hôn và mắng em ngốc quá. Em đã tự hỏi lòng người mặc nhiên đã dễ dàng đổi thay đến vậy hay sao? Em tự hỏi sau bao năm mưa ta qua cùng nhau, sau những ấm êm của vài ngày nắng gắt, ta lại thuận theo lòng người mà rời bỏ nhau như vậy sao..
Nếu người gặp để rời xa hoa chớm nở để tàn thì duyên số còn tồn tại chi mà tổn thương đong đầy cho nhân gian?
Mưa vẫn rơi từng giọt vô tình. Ông trời đang khóc đấy anh ạ. Ông trời thương thay cho mấy con người bé nhỏ ở chốn dương gian này, luẩn quẩn mãi trong vòng ái tình ai oán rồi tự dày vò, tự thương đau nhau..
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]