Theo lẽ thường, khi ta nói “không sao”, tức là đã xảy ra một chuyện “rất có sao”.
Từ bé, Hưng và tôi đã chơi với nhau thật thân thiết. Thân đến mức tôi chẳng cần có một bạn gái làm gì. Và cậu ấy cũng thế, tất thảy các chuyện vui vẻ hay bực tức của một tên nhóc, cậu ấy đều chia sẻ với tôi. Hai đứa học chung đến tận năm ngoái. Chỉ đến khi vào đại học, mỗi đứa mới đi riêng một trường.
Nếu hồi nhỏ, tôi ra dáng bà chị, thì lớn lên, Hưng lại trở thành một chỗ dựa cho tôi, cả về sức mạnh lẫn tinh thần. Tôi nhỏ con, đang đeo niềng chỉnh răng mấy năm nay nên gương mặt hơi khó coi. Ngược lại, cậu ấy luôn nổi bật trong đám đông bởi vóc dáng cao, gương mặt thông minh và nụ cười điềm tĩnh.
Cậu ấy thường cho tôi những lời khuyên tốt nhất. Chẳng hạn, khi tôi than thở về vẻ xấu xí của mình, cậu ấy búng nhẹ tai tôi: “Hình thức bên ngoài quan trọng gì chứ. Tớ rất thích khi cậu đeo cái niềng răng ngộ nghĩnh!”. Thế là tôi vững tin ngay. Ngay cả việc tôi chọn thi ngành công nghệ sinh học, cũng là nghe theo lời khuyên của Hưng đấy thôi.
Vậy mà cậu ấy đã có bạn gái. Họ quen nhau lúc nào? Tại sao Hưng không nói gì trước đó với tôi? Lẽ nào tôi không quan trọng, nên cậu ấy chẳng cho tôi biết? Vị trí của tôi trong lòng cậu ấy là nơi đâu? Những câu hỏi nhói lên, buồn kinh khủng. Đến lúc này, tôi mới nhận ra, Hưng quan trọng với tôi biết chừng nào.
“Thật không thể tin vào mắt. Một tôi mới hoàn toàn, xinh xắn. Chắc chắn, vẻ khác lạ của tôi sẽ tạo nên ấn tượng mạnh mẽ, khiến cậu ấy phải nghĩ lại…”
Hai đứa xưng cậu tớ với nhau vô tư, chẳng qua là thói quen hồi nhỏ thôi, đâu có gì quan trọng. Chẳng phải tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc phải có bạn trai là vì tôi đã có cậu ấy đấy sao. “Mình yêu cậu ấy. Chắc chắn là thế!” – Ý nghĩ đột ngột vụt qua làm tôi sững sờ. Tôi ngồi co chân trên ghế, bàng hoàng với khám phá vừa tìm thấy của chính mình.
Bữa tiệc ngày chủ nhật đã đến. Tôi chọn bộ váy nổi nhất trong tủ, màu đỏ rực. Đôi giày cao gót cùng màu, gắn hạt đá lóng lánh. Mái tóc mọi khi vẫn cột đuôi ngựa đã được người thợ làm tóc gần nhà vuốt dầu óng ả, uốn giả thành từng lọn loăn xoăn bung nhẹ trên vai. Và quan trọng nhất, tôi đã đến nha sĩ, xin được tháo niềng răng trong vài ngày. Sau khi nhờ chị gái tô má hồng và điểm chút son lên môi, tôi chạy ra đứng trước gương. Thật không thể tin vào mắt. Một tôi mới hoàn toàn, xinh xắn. Chắc chắn, vẻ khác lạ của tôi sẽ tạo nên ấn tượng mạnh mẽ, khiến cậu ấy phải nghĩ lại…
Tất cả các bạn đều ồ lên khi nhìn thấy chủ nhân buổi tiệc. Bao nhiêu lời ngợi khen dành cho tôi. Nhưng, sự ngạc nhiên lớn nhất là khi Hưng dắt xe vào. Đúng như lời hôm trước, cậu ấy dẫn theo một cô gái. Cô ấy mặc bộ váy áo giản dị, màu xanh nhạt, đi đôi giày búp bê vải. Tôi vội nhìn chăm chú vị khách. Nếu không kể đôi mắt đen biết cười, thì gương mặt cô ấy rất bình thường. Rõ ràng, người lạ chẳng đẹp hơn tôi chút nào, nếu không nói là nhạt nhòa hơn.
Hưng nắm tay “người bình thường” ấy, bước đến trước tôi, giới thiệu: “Vân, bạn gái của tớ đấy!” Rồi cậu ấy quay lại người đi cùng: “Còn đây là Bảo, bạn thân nhất mà Hưng kể cho Vân nghe hoài!”. Cô bạn ấy mỉm cười, nói khe khẽ gì đấy, nhưng tôi không nghe rõ nữa. Tôi giả vờ chạy vào bếp lấy nước ngọt cho mọi người. Dù chuẩn bị tinh thần từ mấy hôm nay, sao tôi vẫn shock. Lúc mở tủ lạnh, tôi áp mặt vào ngăn đá thật lâu, ngăn những hạt nước vô tích sự trào ra trên mắt.
Tất cả bàn ghế trong nhà được huy động cho bữa tiệc. Chỗ ngồi đẹp nhất các bạn dành cho tôi. Chỗ ngồi đó cũng đối diện với Hưng, và cô bạn cậu ấy nữa. Qua các câu trò chuyện, tôi biết hai người quen nhau từ đợt thi đại học. Cả hai cũng đậu vào ngành ngân hàng. Cả hai cùng có thú vui sưu tập những cái thìa nhỏ và thiết kế web. Họ còn khe khẽ nói với nhau mấy tựa sách mà tôi chưa nghe đến bao giờ…
Khác hẳn tôi vẫn thường ra sức tranh cãi với Hưng trong mọi vấn đề, mỗi khi cậu ấy lên tiếng, cô bạn sẽ chăm chú lắng nghe. Cậu ấy chỉ cần nói một nửa câu thôi, Vân cũng có thể tiếp lời, đúng như ý cậu ấy muốn nói. Nhưng thường thì cô ấy im lặng, ngoảnh sang nhìn Hưng, ánh mắt trìu mến. Cậu ấy cũng dành cho Vân ánh mắt như vậy, chẳng thèm để ý đến chiếc váy đỏ rực rỡ của tôi.
Lúc cắt bánh kem sữa tươi và chocolate, tôi chọn miếng bánh nhiều chocolate nhất, đặt trước mặt Hưng. Vân nhìn tôi, mỉm cười nhẹ nhàng: “Bạn đổi cho Hưng miếng bánh khác được không. Nhỏ hơn cũng được. Hưng sợ nhất là chocolate đấy!”. Tôi im sững. Từ hồi nhỏ đến giờ, tôi chưa từng tự hỏi người bạn thân của mình thích gì nhất, ghét gì nhất. Tôi chỉ nghĩ theo cách đơn giản, cậu ấy cũng giống hệt như mình, cậu ấy vẫn là người bạn thời ấu thơ. Tôi ngờ ngợ nhận ra, so với Vân, tôi biết về Hưng ít. Rất ít.
“Rồi chúng ta sẽ chia tay. Vì chúng ta không đi chung đường. Nhưng bạn ơi, có biết không. Mỗi khi xoay tròn theo bản luân vũ. Tôi sẽ thấy bạn hiện ra trước mắt tôi. Thật gần. Như lúc này đây…”
Bữa ăn ngon miệng nên mọi thứ trên bàn tiệc hết sạch. Vẫn còn sớm. Mấy cô bạn trong lớp đề nghị mọi người dọn dẹp bàn ghế, để nhảy. Tôi chỉ muốn ngồi im. Tôi rất mệt. Miệng mỉm cười, nhưng tôi cảm thấy thật buồn. Buồn đến mức không thể khóc được. Nhưng tôi không thấy giận dữ và căm ghét người lạ nữa. Tôi hiểu, với sự điềm tĩnh và thông minh đặc biệt, bạn thân của tôi không bao giờ sai lầm.
Sau mấy điệu nhảy cùng Vân, cậu ấy bước về phía tôi, chìa ra bàn tay thân thuộc: “Nhảy với tớ một bài nào!”. Hồi lớp bảy, hai đứa tôi từng mở nhạc, tự tập nhảy với nhau những điệu vui nhộn. Nhưng giờ đây, chúng tôi đang nhảy theo điệu Boston êm đềm. Tôi đặt tay lên vai Hưng. Bàn tay cậu ấy thật ấm áp, nhẹ nhàng vòng quanh lưng tôi.
Và chúng tôi bước theo nhịp nhạc, theo lời bài hát vang lên mênh mang. “Ôm tôi thêm một lần nữa. Ôm tôi chặt thêm một chút nữa! Rồi chúng ta sẽ chia tay. Vì chúng ta không đi chung đường. Nhưng bạn ơi, có biết không. Mỗi khi xoay tròn theo bản luân vũ. Tôi sẽ thấy bạn hiện ra trước mắt tôi. Thật gần. Như lúc này đây…”.
Theo Hoahoctro.vn
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]