Đầu năm ngoái, là lần đầu tiên tôi được nghe giọng chị, một người lạ giọng. Chị bắt đầu giới thiệu về bản thân, khẳng định vị thế của mình. Điều tôi cảm nhận sâu sắc nhất lúc này chính là sự mệt mỏi trong tâm hồn ấy được che đậy sơ sài dưới một giọng nói dứt khoát.
Chị thốt lên: “20 năm qua, chị đã hy sinh cả tuổi xuân, sự nghiệp, sinh 3 đứa con và ở nhà để anh yên tâm lập nghiệp. Không ai có thể hiểu anh bằng chị, thế mà giờ đây, đối với anh như thế vẫn chưa đủ. Anh còn nói, chị không hiểu được anh.”
Chính sự nặng nề ấy đã khiến tôi cảm thông với chị hơn, dù rằng, chị gọi điện để "thẩm vấn" về mối quan hệ giữa tôi với chồng chị. Sau một hồi trò chuyện, chúng tôi đã mở lòng với nhau hơn, không còn xa cách. Tôi hỏi chị: “Chị ơi, thật ra chị muốn gì từ anh? Và từ gia đình mình? Và chị không ngại đáp lại: “Chị chỉ muốn được hai chữ bình yên”.
Chị là vợ của một người bạn, người mà tôi rất quý trọng. Sau những câu chuyện tâm sự chân tình của anh về người vợ và hoàn cảnh gia đình. Anh từng nói trong nước mắt “Chị ấy ghen quá, kỳ vọng từ anh nhiều quá. Công việc áp lực khi là một chủ doanh nghiệp của hàng chục nhân viên và hàng trăm khách hàng với 2 từ "vai trò và trách nhiệm" đè nặng trên vai khiến anh không còn được sống với đúng nghĩa là mình nữa. Tôi hỏi anh: “Anh ơi, thật ra anh muốn gì từ chị? Và từ gia đình mình? Và anh đã nói trong tuyệt vọng: “Anh chỉ muốn được bình yên”.
Đây chỉ là một câu chuyện trong hàng triệu câu chuyện tương tự trong xã hội ngày nay. Họ là những người có tất cả: danh vọng, có cơ hội thăng tiến, có kiến thức, và có tài chính tốt. Đến với nhau vì những nhu cầu và khát khao tốt đẹp, và không ít lần họ sẵn sàng hy sinh tất cả những điều mình có để cho người kia hạnh phúc.
Vậy tôi tự hỏi: Tại sao ý nguyện thì giống nhau mà lại xa cách thế? Cho nhau tất cả những gì mình có, sao lại trở thành gánh nặng của nhau? Phải chăng dành cho nhau cả cuộc đời thế này mà chưa đủ để xứng đáng được hạnh phúc?
Những khoảng cách, sự hy sinh, gánh nặng tâm lý này như một tế bào ung thư. Nó là khởi nguồn và nguyên nhân âm thầm phá hoại mối quan hệ của nhiều cặp vợ chồng. Chỉ sau 1 năm, 5 năm nữa thôi thì chỉ còn lại hai cái xác không hồn với hai bầu trời riêng riêng biệt. Có một bài thơ nói lên rất rõ sự ray rứt ngậm ngùi đến nhói lòng này.
"Dẫu tin tưởng: chung một đời một mộng
Em là em; anh vẫn cứ là anh.
Có thể nào qua Vạn Lý Trường Thành
Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật..”
(Xuân Diệu)
Tại sao vậy?Cả chục năm nay, tôi đã gặp rất nhiều cặp vợ chồng, đủ để tôi tìm ra câu trả lời. Khi một ai có ý niệm trong đầu rằng “Tôi đang ở trong một mối quan hệ” hoặc “Tôi đang có một mối quan hệ” với bất kỳ ai, thì đó chính là nguyên nhân của mọi sự đau khổ.
Bởi lẽ tôi nhận thấy rằng: Khái niệm về "mối quan hệ" là sự gắn liền với những kỳ vọng, kỷ niệm về nó trong quá khứ. Họ cố gắng xây dựng và vun đắp cho "mối quan hệ" ấy bền vững bằng cách ràng buộc bằng một mối liên kết. Nhưng chính điều đó khiến họ đau khổ và mệt mỏi khi không thể thoát ra hoặc không muốn thoát ra sự ràng buộc đó.
Chúng ta duy trì "mối quan hệ" đó bằng cách lấy sự gắn bó cộng với niềm tin đem sự hy sinh để đổi lấy kỳ vọng thỏa mãn tinh thần.
Chúng ta bắt đầu "mối quan hệ" từ sức hút của đối phương. Không thể chối bỏ đó là những rung động mãnh liệt đến nỗi con tim loạn nhịp. Quyết định sống với nhau là khi con tim đã đồng điệu. Tại một thời điểm, tình dục/ tình cảm/ sức hút cần phải được dẫn đi sâu hơn tới những chiều kích siêu phàm, tới một mức độ, của sự tĩnh lặng. Nếu chỉ dùng lại ở điểm ghõ cửa, thì chúng ta vẫn mãi bị tù ngục đằng sau cánh của giam với những giắc chiêm bao của một thế giới riêng.
Nhiều lần bạn có thể đã nghĩ rằng "Đây chính là tình yêu rồi!" Và sau khi chung sống với nhau một thời gian thì bạn nhận ra rằng "Đó là một sai lầm", hay có người còn thốt lên “Tôi đã bị lừa”. Ngay cả trong các mối quan hệ cha mẹ - con cái, đó là một liên kết rất chặt chẽ, nhưng nếu chiều kích sâu lặng ấy không tỏa sáng qua, cuối cùng tình yêu giữa con cái và cha mẹ cũng sẽ biến thành cái gì khác. Đây là lý do tại sao rất nhiều con cháu không gần gũi và thân thiết với cha mẹ của họ.
Bất giác, tôi lại nhớ đến một đoạn thơ về điều này:
Đã đến lúc, chúng ta cần phải thừa nhận rằng mỗi cá nhân là một vương quốc với chiều sâu và bến bờ không giới hạn. Họ là cả một thế giới để chúng ta khám phá đến hết cuộc đời. Và thường, trong mỗi cá nhân này, đang sản sinh những đau khổ. Tình yêu trở thành đau khổ khi đối phương không thể chạm đến bến bờ đó.
Khi mọi người sống với nhau, đôi khi người kia không còn được thừa nhận trong cuộc sống hằng ngày vì có quá nhiều việc phải làm, quá nhiều điều phải lo lắng, quá nhiều thứ chưa đủ đầy. Nếu bạn thức dậy vào buổi sáng, hãy dành những khoảnh khắc khi bạn thừa nhận sự hiện diện của người kia?
Sự hiện diện của họ là lẽ đương nhiên phải thế, như thể bạn cần không khí để tồn tại vậy. Tình yêu vỗn dĩ rất đơn giản. Thay vì vin vào nhược điểm của đối phương để chối bỏ mối quan hệ. Hãy cứ mở lòng một lần để thấy thực sự ta đang cần gì. Dũng cảm thứ tha là điều cần cho một mối quan hệ bền vững. Đừng vội đầu hàng hay từ bỏ bởi rất có thể bạn sẽ đánh mất thứ quý giá nhất đời mình.
Khi cuộc sống quá chật hẹp, tình yêu đôi lúc là thứ xiềng xích khiến con người ngạt thở. Không cần làm gì lớn lao, chỉ là đón nhận những gì được ban với không gian đủ lớn trong lòng, không gian này chính là nơi chứa đựng sự bình yên trong tình yêu, điều mà bạn hãy trao tặng người bạn đời trong khoảnh khắc bên nhau.
Theo DanViet
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]