Tôi vừa vào Facebook của người mình yêu và của vợ anh. Đôi khi tôi vẫn vào vì muốn nhìn thấy anh, nhớ anh, và vì muốn từ bỏ. Đau đớn thay đây chính là cách tốt nhất để từ bỏ. Mỗi lần nhìn thấy anh, gia đình anh đi chơi cùng nhau, họ up ảnh đứa con út chơi đàn, kỷ niệm ngày cưới..., lòng tôi nhói đau như muôn vàn kim châm, trái tim bị ai đó bóp nghẹt bởi anh đã là cả thế giới của tôi rồi.
Xa anh, cuộc đời tôi hoang mang, vô định, như phù du trôi nổi...Ảnh minh họa.
Xa anh, cuộc đời tôi hoang mang, vô định, như phù du trôi nổi, tôi vẫn cười vẫn nói nhưng niềm vui sống đã ở lại bên anh. Mối tình đầu của tôi, mối tình lầm lỗi kéo dài 4 năm, đằng đẵng với những ngóng chờ, nhớ nhung, giận hờn, trách móc. Nhưng tôi thích những lúc ở bên anh, khi ấy tôi thực sự là đứa trẻ con, có thể nói linh tinh vớ vẩn, nói những điều mình nghĩ, không cần để ý, không cần giữ ý tứ.
Anh tìm thấy ở tôi nét đặc biệt trong cách cư xử không đúng chuẩn mực ấy, và anh thích bởi tôi thẳng thắn, anh nói thế. Chúng tôi ở bên nhau vui vẻ, thoải mái, hỗ trợ nhau, trêu chọc mà không bao giờ sợ bên kia hiểu lầm, đó chỉ là những lúc ở bên nhau. Một tháng anh gặp tôi được mấy lần? Một, hai, thậm chí có khi cả tháng chẳng gặp. Thời gian còn lại để dành cho tôi hờn giận, nhớ nhung, để tôi đối diện với nỗi đau của mình.
Tôi viết những dòng này có phải là hờn trách không? Có lẽ tôi ít nhiều oán trách anh, luôn nghĩ ngày ấy giá anh đừng bắt đầu mọi chuyện, đừng nắm tay tôi trong buổi chiều nắng tháng hai ấy, có lẽ sẽ chẳng bao giờ có chuyện gì xảy ra. Bởi tôi thích mà đâu có biết mình thích, mong ngóng anh nhưng đâu biết đó là yêu, và ngày ấy tôi luôn giữ khoảng cách. Anh trong mắt mọi người là người chồng, người cha hoàn hảo, là sếp thành đạt, kiếm tiền giỏi, đưa đón con đi học, tối về ăn cơm nhà, sinh nhật vợ tặng hoa, vợ đi công tác ra sân bay đưa đón.
Tôi biết những điều ấy, một người chồng dù có hết yêu vợ như lời anh nói vẫn nên có trách nhiệm đầy đủ. Tôi không chút hờn ghen. Không phải tôi cao thượng, mà lúc đó biết chỉ là biết vậy. Vả lại tôi nghĩ chỉ cần tình yêu của anh là được rồi, 23 tuổi, cũng chỉ là đứa trẻ to xác với những suy nghĩ đơn giản đến ngây ngô. Trăm nghe không bằng một thấy, tôi giúp anh một số việc nhỏ trong công ty anh, gần gũi với gia đình anh hơn, chứng kiến vợ chồng anh thân mật như thế nào, luôn ngồi gần nhau trong những bữa tiệc, đi đâu cũng cả gia đình.
Tôi bắt đầu nghi ngờ lời anh nói "Đã hết yêu vợ." Tôi cũng nghi ngờ cả lời tự hứa không ghen với gia đình anh của mình. Mà có lẽ tôi không ghen, tôi đau thì đúng hơn, thấy chua xót cho kẻ đứng ngoài lề hạnh phúc là mình. Đi nghỉ mát cùng cả công ty anh, tôi càng thấm thía nỗi bẽ bàng của kẻ thứ ba. Vợ chồng con cái họ ríu rít chụp ảnh, tôi quay mặt đi giả câm giả điếc, giả vờ chăm chú vào quang cảnh nhạt thênh trước mắt.
Tôi cũng cảm ơn nỗi đau và những bẽ bàng ấy, đó là động lực để tôi rời bỏ tình yêu ngang trái của mình, rời bỏ những bế tắc và lầm lỗi, dù đến giờ tôi vẫn không quên được, vẫn thấy cuộc đời chẳng còn niềm vui nữa. Cũng chẳng biết tôi có yếu lòng mà quay lại với anh không, chỉ biết lúc này đây tôi ngồi trước màn hình máy tính. Đêm mùa đông châu Âu lạnh lẽo và cô đơn, những hình ảnh đã xem cả trăm lần lướt qua trước mắt, vẫn thấy nỗi buồn như vừa mới ngày hôm qua. Tôi chỉ muốn khóc mà thôi.
Ngọc Mai
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]