Trời chuyển dần vào đông. Sáng sớm, ánh nắng không còn len qua rèm cửa vào đầu giường vờn nghịch những lọn tóc rối nữa mà thay cho đó là luồng không khí có mùi lành lạnh ngập tràn. Ở miền Bắc này, ai mà không biết cái hương vị của gió mùa nó như thế nào cơ chứ!
Một buổi sáng cuối tuần vừa lạnh vừa mưa, từng thớ thịt của tôi đang rung lên vì cái hơi ẩm ướt đầu mùa. Ưỡn ẹo mãi mới nhấc mặt ra khỏi đống chăn gối màu hồng lòe loẹt, tôi chậm chạp trườn xuống khỏi giường. Từ nhà vệ sinh bước ra tôi nhảy tót luôn vào phòng, vội vã tìm điều khiển bật điều hòa. Từ bé khả năng chịu lạnh của tôi đã rất kém.
Loay hoay mãi cũng lật được vài trang sách, nhẩm được vài từ ngắn ngủn. Một tai vểnh ra đang đón lấy tiếng rỉ rách của mưa xen kẽ một vài tiếng sấm nhỏ bên còn lại lắng nghe từng hơi thở khẽ khàng của gió. Tôi ngoảnh đầu nhìn ra ngoài lớp kính của khung cửa sổ và ngước lên bầu trời xám xịt. Đầu óc vẩn vơ bay bổng giữa không trung.
"Ai đồng nhôm sắt vụn bán không.." Một tiếng giao lanh lảnh vang lên kéo tôi trở về với hiện tại. Những hạt mưa mỗi lúc một nặng hạt khiến tôi không nghĩ rằng còn bà đồng nát nào vẫn ngoan cố đi vào cái thời tiết oái oăm như vậy. Vì tôi nhớ không nhầm mưa rả rích từ đêm qua đến giờ vẫn không ngớt. Tôi là chúa thức khuya.
Tì hai khuỷu tay xuống bàn, tôi rướn mình thò đầu ra ngoài và nhìn xuống đường. Người phụ nữ gầy guộc đội chiếc nón lá ngả màu, vai khoác mảnh áo mưa hình chữ nhật màu xanh biển đậm bay phần phật trong gió. Đôi chân không ngừng đạp theo những vòng quay của trục bánh trên cái xe thống nhất đã han gỉ, siêu vẹo đi xuyên qua màn mưa giày đặc. Giây phút nhìn theo bóng lưng ấy tôi bị ám ảnh mãi không thôi.
Tuy gầy gò, nhỏ bé là thế nhưng biết ai rằng bà đồng nát lại đang mang trên mình cả một trách nhiệm lớn lao. Là trụ cột chính của gia đình, là chỗ dựa duy nhất của những đứa con thơ hay cũng có thể là một bà mẹ lầm lũi kiếm tiền để chạy chữa cầm cố bệnh tật cho chồng cho con.. Có hàng ngàn, hàng vạn hoàn cảnh nghiệt ngã và đau xót như thế trong cuộc sống đồng nghĩa với việc cũng đang có hàng ngàn, hàng vạn bà mẹ vào thời điểm mưa gió lạnh buốt này vẫn trầy trật lăn lộn kiếm từng đồng từng hào. Người phụ nữ mang danh từ Mẹ - tuy nhỏ bé với đất trời nhưng lại là cả một bầu trời vĩ đại với những đứa con.
Cụp mắt xuống bát cháo bên cạnh vẫn đang bốc lên hơi ấm nóng, tôi thấy mình thật thảm hại. Chỉ vì ghét cái thời tiết này mà tôi lười nhác không xuống ăn bữa sáng mẹ đã chuẩn bị để mẹ phải mang lên tận phòng, đặt ở đây, ngay trên cái bàn mà tôi đang ngồi đối diện với nó. Mẹ còn cẩn thận bỏ rau thơm riêng ra một bát con để lỡ tôi có không ăn được thì không phải gạt ra hay lúc cơn lên đôi khi lại bỏ luôn nguyên bát. Ấy thế mà, vừa rồi khi ngồi vào bàn tôi chỉ liếc qua một cái và vẫn để nó nguyên đó.
Bạn đã bao giờ cảm thấy xót xa chưa? Hoặc thấy áy náy? Hoặc thấy mình sống ở trên cuộc đời này mà nghiễm nhiên sung sướng và may mắn hơn người khác nhưng lại không biết trân trọng là tội lỗi chưa? Tôi thì có đấy. Ngay lúc này.
Theo GUU.vn
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]