Thật tình tôi thấy mình thật ngốc, chẳng hiểu sao mỗi lần càng giận anh tôi lại càng nhớ, càng nhiều giấc mơ về anh xuất hiện hàng đêm. Anh hơn tôi một giáp, đi bên anh tôi cảm giác rất an toàn, thoải mái nhưng lo sợ rất nhiều khi anh là con một, cần lắm một gia đình cho ba mẹ yên lòng. Tôi lại quá nhỏ, 23 tuổi, chưa bao giờ dám nghĩ đến việc sẽ lập gia đình khi việc học chưa xong và hơn hết là việc làm chưa ổn định.
Tôi chấp nhận âm thầm rút lui để không làm anh mất thời gian khi loanh quanh bên mình, để anh nhanh tìm được người xây gia đình mới. Ngày chia tay tôi chẳng nói lý do gì, chỉ bảo không hợp và tôi biết rằng lòng tự trọng của người đàn ông đứng tuổi như anh sẽ bị tổn thương, như thế có thể anh sẽ nhanh quên hơn. Cứ tưởng mọi thứ đã ngủ quên nhưng không phải. Sao anh không lấy vợ đi, sao không yêu đương nhiều cô gái khác? Sao lại lãng phí thời gian mà tôi đã dành cho anh như vậy?
Giờ gặp lại anh cứ dửng dưng làm tôi vừa vui vừa buồn. Vui vì chắc anh đã quên tôi thật đúng như ý định ban đầu, nhưng buồn vì cảm giác đánh mất điều quý báu của đời mình. Ngày lễ, tôi lấy hết can đảm mời anh cà phê, anh lạnh lùng từ chối vì những cuộc vui đã được sắp xếp sẵn. Tôi ghét những chuyến phượt của anh vì nó quá nguy hiểm, ghét những nhóm bạn trẻ con của anh vì ghét là ghét, chẳng biết lý do. Vậy là với anh giờ tôi chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Tôi đã hủy kết bạn, xóa hết tin nhắn, xóa cả số điện thoại của anh, xóa hết. Tôi muốn anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa, kể cả trong ký ức, trong suy nghĩ và cả trong giấc mơ, ấy vậy mà sao mọi chuyện vẫn mãi tồn tại trong tôi. Tôi phải làm sao?
Theo Kim - ngoisao.net
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]