Tôi và anh quen nhau tại chính xưởng sản xuất đồ chơi anh đang làm kỹ thuật ở đó. Còn tôi, lúc đó chỉ là cô sinh viên năm 2 và đang đôn đáo tìm việc làm thêm. Tôi đăng ký làm ở xưởng sản xuất đồ chơi đó hầu hết các buổi tối trong tuần. Chính vì làm chung 1 phân xưởng nên tôi và anh đã quen nhau.
Tình yêu của chúng tôi cứ thế kéo dài suốt 2 năm tôi học đại học. Và đến giờ, tôi đã ra trường và đi làm ở một môi trường năng động. Tuy nhiên, vì là lương mới ra trường nên chưa cao. Còn bạn trai tôi, 2 năm qua anh vẫn làm tại phân xưởng này, vẫn phụ trách kỹ thuật và lương của anh thì chỉ nhỉnh hơn được chút.
Xin nói qua một chút về bạn trai tôi. Bạn trai tôi là người rất nền tính. Anh cũng yêu chiều tôi nhất mực. Gia đình anh cũng rất quý mến tôi. Thật lòng mà nói, tôi không chê được anh điều gì ngoài cái tính an phận cho công việc và không biết phấn đấu cho tương lai.
Rất nhiều lần vì thấy mức lương của anh mấy năm qua chỉ 5 triệu đồng, tôi đã khuyên anh tìm một công việc khác phù hợp hơn hoặc nếu không cũng đi học thêm để có cơ hội nâng cao nghề nghiệp của mình. Song anh nói, chỉ cần đủ sống thôi và gắn bó với nơi này từ những ngày đầu ra trường nên anh không muốn thay đổi.
Có nhiều lúc, anh cũng được bạn bè giới thiệu cho những vị trí công việc gần tương đương ở những công ty khác với mức lương cao hơn, anh cũng không dám thử thách. Tôi động viên anh, thậm chí tức giận cũng không làm anh có thêm động lực để táo bạo mạo hiểm.
Đó là lý do tôi hay suy nghĩ về anh và tình yêu này. Chẳng hiểu sao do có phải là người năng động hay không mà tôi rất ghét mẫu đàn ông an phận. Cứ thử đặt một giả thiết, tôi và anh cưới nhau, cái đồng lương này của anh chắc chắn chỉ đủ tiền mua sữa và đồ ăn vặt cho các bé. Chưa kể khi gia đình gặp biến cố nào đó, làm gì vợ chồng có tiền tích lũy mà chi những lúc này…
Chẳng thế mà 2 tháng nay, anh cứ giục giã chuyện cưới xin của 2 đứa nhưng mỗi lần anh nói, tôi toàn làm ngơ hoặc tìm cách delay. Nhiều lần anh giục quá nên hôm trước tôi đã mạnh dạn nói lý do với anh.
Anh: Tại sao em có vẻ không thích chúng mình làm đám cưới thế? Giờ công việc của em cũng ổn định rồi. Bố mẹ 2 bên cũng giục lắm rồi em biết không?
Tôi: Thật lòng cứ phải tìm lý do để trì hoãn chuyện trọng đại này, em cũng thấy giả dối lắm.
Anh: Có chuyện gì vậy em, em cứ nói thẳng ra xem nào.
Tôi: Giữa 2 chúng mình không có chuyện gì hết. Nhưng em còn băn khoăn về sự an phận của anh. Lương của anh mấy năm nay chỉ thấp như vậy, lương của em lại cũng chẳng khá hơn vì mới ra trường. Vậy nếu cưới nhau sao đảm bảo được cho tương lai chứ.
Anh: À, thì ra em chê anh nghèo à? Vậy cô đi tìm thằng nào giàu hơn tôi mà yêu? (Anh đổi giọng).
Tôi: Không phải em chê anh nghèo vì em cũng có giàu hơn gì anh. Nhưng em muốn anh có ý chí, có tham vọng hơn trong công việc để sau này có thể trở thành chỗ dựa, là trụ cột của gia đình.
Em sẽ đợi anh đến khi nào thu nhập của anh tăng từ 5 triệu thành 30 triệu thì chúng mình mới đám cưới. Anh phấn đấu lên nhé, em sẽ ở bên anh.
Anh: Cô đang nằm mơ nên tưởng bở à? Cô thừa biết thu nhập của tôi không thể tăng được như vậy. Nếu thế thì chia tay luôn đi. Cô là đứa con gái thực dụng và vật chất quá.
Khi vừa nói xong câu này thì anh giận dữ bỏ ra về. Còn tôi một mình ngồi lại khóc trong ấm ức. Chẳng lẽ tôi là đứa con gái thực dụng như lời anh nói chăng. Tôi mong khi nào thu nhập của anh 30 triệu mới cưới là sai chăng?
Theo Phunutoday
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]