Anh ấy có thể sống đến bao giờ, tôi không biết. Điều đó chắc chỉ có bản thân anh ấy tự cảm nhận được. Chỉ có điều, anh ngốc nghếch đến mức nghĩ rằng, giấu đi sự đau đớn của mình là làm người khác yên tâm. Tôi tự hỏi, tại sao anh lại ngốc nghếch như vậy chứ?
Nhìn vào ánh mắt anh, tôi cảm thấy đau... (Ảnh minh họa)
Nhiều lúc tôi nghĩ vu vơ rằng, nếu bỗng dưng một ngày anh không trả lời tin nhắn của tôi, không bắt máy điện thoại thì tôi sẽ làm gì để thôi đau đớn, sẽ làm gì để cầm lại những giọt nước mắt cứ chực trào ra, không thể kìm lại được? Lúc này tôi nhớ anh, nhớ nhiều lắm! Chỉ muốn được ôm anh vào lòng, ghì thật chặt và thủ thỉ vào tai anh ấy: “Đừng xa em, hãy ở yên đây thôi, có em rồi!”
Anh đẹp, đẹp lắm. Sỗng mũi cao, cánh mũi nhỏ, đôi môi tim cuốn hút và ấn tượng nhất là đôi mắt cụp đuôi vừa buồn vừa sâu.
5 năm trước, ánh mắt anh chứa đầy sự lạc quan. Khi anh kiếm được những đồng tiền đầu tiên, ánh mắt anh cũng có chút thay đổi, vui vẻ, đúng ra là “phởn đời”. Và từ khi cuộc đời đi sang một hướng khác, ánh mắt ấy trở nên đượm buồn và chất chứa muộn phiền trong thế giới riêng của anh. Thế giới của anh khiến tôi tò mò.
Tôi nghĩ đó là một thế giới buồn, ảm đạm và cô độc. Nhìn vào ánh mắt anh ấy, tôi thấy đau, cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng. Thật tình, tôi đâu gần anh để hiểu cuộc sống hằng ngày của anh như thế nào, anh ngủ dậy có tự vào được nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân? Rồi lúc anh muốn ăn sáng, anh sẽ làm thế nào để gọi được mẹ bưng cháo lên cho anh? Và tôi luôn tự hỏi lòng mình rằng, liệu cảm giác đó có phải thương hại?
Chúng ta thương hại chỉ là cảm giác nhất thời khi đi qua một cụ già phải bò ra đường ăn xin, một đứa trẻ chân đất quần áo rách rưới đi lục thùng rác bên ven hồ Thủ đô…Nhưng vài phút sau, khi cuốn mình vào cuộc sống tấp nập chốn đô thành, ta sẽ chẳng nghĩ đến họ nữa, chỉ là cảm xúc thương cảm và ước rằng, giá như mình có thể giúp đỡ họ được nhiều hơn!
Còn tôi, tôi muốn ở bên anh, để chăm sóc anh, hoặc chí ít được nhìn thấy anh mỗi sáng thức dậy, thơm lên trán anh và hỏi anh rằng, anh có đau ở đâu không để tôi xoa bóp giúp anh trước khi đi học.
Anh hay nói tôi "khùng". Ừ thì khi xã hội càng ngày càng sống thực dụng, còn mấy ai tin vào tình cảm thực có phần cổ tích này? Anh không sai, anh phản xạ theo phản xạ chung của mọi người rằng, đấy chỉ là say nắng.
Say nắng có thể là vài tháng, thậm chí là một năm. Và tôi thì đang theo đuổi để chứng minh cho anh thấy rằng: tôi sẽ không làm một đứa trẻ vòi vĩnh món đồ chơi nhất thời mình muốn. Tôi ước mọi ký ức đã xảy ra giữa chúng tôi có thể được lưu lại trong cuốn sách, đặt dưới gối đầu giường, để chí ít tôi có thể lật lại từng dòng và không quên đi một chi tiết nào, cho dù nhỏ nhất…
Anh là người sống sâu sắc, tình cảm, yếu đuối và che đậy cảm xúc giỏi. Biến cố đã làm anh hoàn toàn thay đổi, từ một đứa trẻ thích bay nhảy sang một người trưởng thành muốn thu mình lại.
Anh thu mình vì anh tự ti, có lẽ thế! Hoặc cũng có thể anh thu mình vì ký ức nào đó riêng tư anh không thể nói ra. Giá như... tất cả chỉ là giá như thôi! Lúc này, anh đang nằm ngủ ngoan bên cạnh tôi, để tôi cảm nhận được hơi thở của anh. Chắc có lẽ, tôi sẽ hiểu hơn về anh, một góc khuất nào đó…
Hết nắng để say rồi thì vẫn còn bão giông đang đợi ngoài kia, anh nhỉ? (Ảnh minh họa)
Tôi đến sau người yêu cũ của anh một bước. Và tôi ngây ngô, trẻ con đến mức giận anh, trách anh vì sao chỉ một bước thôi, tôi lại không có mọi thứ mà người yêu cũ của anh có được?
Trong tình yêu, gọi là rộng lượng cũng được (cái “rộng lượng” phải gồng mình lên che đậy biết bao sự ích kỉ, hẹp hòi), người ta cũng chấp nhận “yêu lại” thứ không phải lần đầu của đối phương, ví như không còn là nụ hôn đầu, cái nắm tay đầu, thậm chí là lần gần gũi đầu tiên.
Còn với tôi, anh là một trang giấy trắng. Không phải là trang giấy chưa từng có ai viết lên. Đã từng…nhưng thôi thì cứ cho như anh nguyên vẹn, để dẹp đi những trách cứ, hờn dỗi vu vơ trong tôi. Bởi vì tôi hiểu, chỉ nên đòi hỏi điều mà đối phương có thể đáp ứng.
Tôi biết anh cũng đâu muốn vậy! Tạo hóa trớ trêu để giữa tôi và anh có một khoảng cách, khoảng cách về giao tiếp. Anh không thể nói, không thể thì thầm vào tai tôi câu: “Anh yêu em”, không thể nói rằng: “Hãy cưới anh nhé!” hay khen con của chúng tôi trong tương lai rằng: “Ku Byn thật bụ bẫm”.
Đi làm về, anh cũng không thể hỏi tôi rằng: “Ngày hôm nay ở cơ quan của em thế nào?”, ấy vậy nhưng tôi vẫn muốn cưới anh. Cuộc sống vợ chồng tuy khó chia sẻ hơn bởi, những lúc mệt mỏi, làm sao tôi muốn cầm lấy điện thoại đọc điều anh muốn an ủi và làm sao để mọi cảm xúc của anh diễn tả hết được trên những dòng chữ kia? Nhưng con người ta sẽ học được cách chia sẻ và yêu nhau hơn, bởi vì chỉ cần áp tai vào ngực anh, tôi biết tim anh vẫn đang đập nhanh hơn…vì tôi.
Đôi khi tôi ghen tị với những cô gái khác, được người yêu đưa đi chơi bất kể ngày hay đêm, được đưa đi mua sắm, shopping và ghé đủ các hàng quán. Anh không đi lại được, thì sao có thể đèo tôi đến những nơi đó? Nhưng tôi hiểu, người đàn ông của tôi vẫn rất tuyệt vời.
Mỗi người có một cách yêu thương khác nhau. Tuy anh không chiều chuộng tôi được như vậy, nhưng anh vẫn luôn là người duy nhất nói với tôi “ngoan nào” và để tôi dựa vào lòng, thậm chí là ôm chầm lấy như đứa trẻ kêu khóc vì vấp ngã lúc tập đi.
Anh à, nếu anh đau, làm ơn đừng che giấu! Nếu anh mệt mỏi, hãy nói với em. Có thể em chẳng giúp được gì cho anh, nhưng hãy gối đầu lên đùi em ngủ một giấc, hãy ngả vào lòng em mà khóc. Ai bảo đàn ông thì không được yếu đuối bởi vì, em sẽ rất hạnh phúc khi anh yếu đuối với riêng em…
Hết nắng để say rồi thì vẫn còn bão giông đang đợi ngoài kia, anh nhỉ? Vượt qua bão giông, mình đính hôn anh nhé!
Theo 24h.com
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]