Anh không phải là mối tình đầu của tôi, không phải là người đầu tiên nói yêu tôi, thương tôi… nhưng mà sao lạ thế. Tôi dường như bỏ mặc mọi thứ xung quanh ra khỏi tâm trí chỉ vì một câu nói của anh. Không lãng mạn, không hoa mỹ mà sao lại khiến trái tim tôi đập mạnh đến vậy. Bản thân tôi cũng không thể làm chủ được cảm xúc. Còn nó – trái tim tôi ấy, nó hạnh phúc quá như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực để được cảm nhận cái giây phút mà cả tôi và nó đã chờ đợi từ lâu.
Tôi lắc lắc đầu để cố nhớ lại khoảnh khắc khiến trái tim mình ngưng nhịp. Trăng sáng quá, như muốn soi rọi trái tim của anh, của tôi, ánh trăng len qua những kẽ lá, dọi thẳng xuống mắt anh. Tôi thấy từ sâu trong đôi mắt ấy có một chút nồng nhiệt, một chút thổn thức và chân thực là cốt yếu. Anh bất ngờ ôm tôi vào lòng, thì thầm một điều gì đó mà từ hôm qua tới giờ tôi vẫn không thể nào nhớ rõ. Toàn thân tôi run lên như có một luồng điện chạy qua, nhanh, mạnh và bất giác. Tôi chỉ kịp thấy được cái bóng của cả hai hòa vào một dưới bờ cát phẳng lặng, bên tai chỉ kịp nghe thấy tiếng sóng vỗ nhè nhè vào bờ như muốn cuốn trôi bờ, như anh đã từng cuốn trôi tôi. Tôi biết, mình hạnh phúc.
Nhớ lại những ngày tháng trước đây – những ngày chỉ có mình tôi yêu, thương và những ngày anh hờ hững. Anh nào đâu có biết được rằng tôi yêu anh nhiều đến chừng nào. Yêu anh, tôi chỉ biết chờ, biết đợi, biết cô đơn, biết hờn, biết tủi. Mỗi giây, mỗi phút tôi đều nhớ đến anh. Cứ bắt đầu một ngày mới, mở mắt, tay tôi lại mò tìm điện thoại, để chờ, để hi vọng có một điều gì đó từ anh. Một tin nhắn cũng được, một cuộc gọi nhỡ cũng được. Nhưng đợi mãi, chờ mãi, thời gian như già nua trôi qua một cách chậm chạp, ì ạch. Một tháng, hai tháng… tôi vẫn chờ, vẫn hi vọng, còn anh, anh vẫn cứ lặng im. Kết thúc một ngày, tay tôi vẫn cứ mân mê cái điện thoại, chốc chốc lại mở ra xem, lại kiếm tìm một chút hạnh phúc từ người dưng để rồi nhận lại sự hụt hẫng cho trái tim.
Nhiều lúc tôi chỉ muốn anh thỉnh thoảng chủ động nhắn tin hỏi thăm tôi, rủ tôi đi chơi thôi, anh chủ động nhìn tôi, ôm tôi, hôn tôi thôi… mà sao khó quá vậy người. Đôi khi tôi tự nhủ, hay là mình cứ giả vờ lơ đi, không quan tâm đến anh nữa. Nhưng… tôi lơ chỉ có thiệt cho mình. Tôi buồn, tôi nhớ anh đến da diết còn anh vẫn miệt mài với công việc, vẫn cười, vẫn sống tốt. Cứ thế, tôi lại quay về với chính tôi và rồi như vô thức. Bàn tay tôi cứ bấm gọi số anh, trí óc tôi ngập tràn hình ảnh của anh. Thế mà người vẫn vô tâm, lạnh lùng đối với tôi như những ngày đầu mới gặp. Trái tim tôi lại thêm một lần tổn thương.
Thời gian trôi đi, tôi nhận ra có lẽ, tình cảm không chỉ xuất phát từ riêng tôi. Tôi nghĩ, anh cũng có cảm tình với tôi. Dù rằng một chút thôi nhưng tôi vẫn cứ tin, tin một cách vô điều kiện. Anh và tôi vẫn cùng nhau thức khuya nói chuyện, vẫn cười, vẫn nói, vẫn hạnh phúc khi ở bên nhau. Thỉnh thoảng, tôi và anh vẫn cứ dỗi nhau, hờn nhau vì một vài lí do không đâu vào đâu như những đôi yêu nhau. Có những câu chuyện xoay vòng không có hồi kết, những câu hỏi vu vơ chẳng bao giờ có lời đáp. Và đôi khi chỉ là tiếng gọi “Anh ơi!, Chàng ơi1, Người ơi!” hay cũng chỉ là những kí hiệu mặt cười, mặt dỗi… giản đơn mà khiến trái tim tôi hạnh phúc vô cùng. Yêu anh, nhiều lúc tôi cứ ngồi cười một mình rồi cũng có những lúc ôm gối mà nước mắt cứ vô thức rơi.
Tôi thì nồng nhiệt, còn anh, anh lúc nào cũng bình thường. Sự “bình thường” của anh làm tim tôi đập mạnh, “bình thường” của anh khiến tôi không thể nào dứt ra được. Đến giờ, tôi vẫn không thể nào hiểu được tại sao tôi lại yêu người đến vậy. Anh đã làm được gì cho tôi đâu. Một câu hỏi mà tôi chưa bao giờ giải được và có lẽ đến mãi sau này cũng không bao giờ có câu trả lời. Người ta cứ bảo “Yêu mà không biết lí do thì tình yêu đó mới thật sự là tình yêu”, nghe cũng có lí đúng không? Lúc nào tôi cũng nghĩ, liệu rằng thứ tình cảm giản đơn của một cô bé quá ư là bình thường như tôi liệu có đủ lớn để chạm đến trái tim lạnh của anh hay không? Tôi tự hỏi để rồi tự mình nhận ra “Khó, rất khó!”. Thế nhưng mà, trái tim lại mách bảo lí trí, phải cố bám víu cái suy nghĩ “Cũng có thể lắm chứ”. Tôi đặt cược tình cảm của mình vào một ván bài đỏ đen được gọi là tình yêu. Tôi cược, trái tim mình đúng. Nó sẽ mạnh mẽ chiến thắng trở về, nguyên vẹn và nồng nàn hơn xưa. Cuộc chiến giữa chúng diễn ra và chắc chắn cả hai bên đều phải chịu tổn thương. Sẽ có những khi vui, khi hạnh phúc nhưng rồi cũng phải có lúc khi tủi, khi hờn. Nhiều lúc tôi nghĩ, mình đã sai, ván bài sẽ kết thúc và con tim sẽ trở về với đầy vết thương, gai góc. Nhưng, cuối cùng, đến hôm nay, anh – người tôi thương đã cho tôi câu trả lời. Hạnh phúc đã tìm đến được với tôi và tôi đúng, nó đúng. Tôi, anh và cả nó – chúng ta hạnh phúc.
Quay về với ngày tình yêu có nắng, mọi thứ trong mắt tôi dường như đẹp hơn hôm qua. Từ cánh cửa phòng, cái rèm cửa cho đến tuýp đánh răng, nước súc miệng. Từ đôi mắt, nụ cười cho đến mái tóc, bàn tay. Tất cả đều mới hơn, lung linh hơn hay chỉ bởi con mắt nhìn của một đứa đang yêu và đã được yêu. Tôi lại nhìn mình trong gương và nhoẻn miệng cười, một nụ cười hạnh phúc. Bắt đầu một ngày mới, bắt đầu một cuộc tình, dẫu biết sẽ rất khó khăn, liệu rằng tình yêu có đủ lớn để hạnh phúc đi đến cuối con đường. Con đường tình yêu của tôi với anh, dù dài, dù ngắn thì xin hãy tin, yêu, thương, cảm thông, chia sẻ… cho nhau trọn vẹn, để sau này sẽ không bao giờ phải hối tiếc những ngày tháng bên nhau. Anh biết không, niềm vui của em là được có anh, bên anh và nhìn thấy anh. Lúc em vui, em hạnh phúc, em tìm đến anh. Lúc em buồn, em đau, em tìm về anh. Lòng em ấm lại khi mỗi lần nghĩ đến anh. Hãy cứ yêu em, nắm chặt tay em từ giây phút này cho đến mãi về sau anh nhé. Như thế, chúng ta sẽ không còn phải sợ hạnh phúc sẽ lạc đường duyên nữa đúng không anh.
Theo Zingnews
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]