Nhà mới đẹp, phòng của mình được mẹ chọn màu sơn theo đúng sở thích cô con gái, thoáng đãng và có cả cửa sổ. Cửa sổ hơi nhỏ, nên cũng không thấy được cả quãng trời dài và rộng. Lần đầu tiên mình có phòng riêng, nên vui chứ nhỉ?
Hôm nay mình đã dọn về nhà mới. Mọi người đều bận tíu tít, chạy ra chạy vào. Mẹ cười suốt, lâu rồi không thấy mẹ cười vui như vậy. Từ nay chắc mẹ sẽ cố gắng sắp xếp công việc về nhà sớm hơn để chuẩn bị bữa tối, cho cả nhà. Mẹ sẽ ngủ trong một căn phòng không phải là phòng của mình. Vậy là tối tối không thể nằm thủ thỉ chuyện mình với cái Tú, cái Nghi ở trường, vậy là không được ôm bụng âm ấm của mẹ ngủ nữa, vậy là phải đi mua gối ôm thôi.
Hôm nay mình đã dọn về nhà mới. Không có gì làm mình buồn phiền cả. Mẹ gần như dành cho mình những cái tốt nhất. Mẹ hay hỏi chừng mình có cảm thấy ổn không. Ừ, mình ổn chứ, chỉ là số nhân khẩu của nhà mình tăng gấp đôi, từ hai thành bốn và biết đâu vài năm tới mình sẽ ngồi giặt tã vớ cho thành viên bé nhỏ thứ năm trong nhà. Mình có bố dượng.
Mẹ bảo với mình rằng chẳng có gì thay đổi, mẹ vẫn sẽ yêu mình như trước kia. Mình biết chứ, mình tin mẹ mà. Dượng bảo rằng mình cứ thoải mái vì đây cũng là nhà của mình. Cu Tũn, con riêng của dượng, mới lớp 4 cũng hay cười với mình. Phòng nó kế phòng mình và dán chi chít hình người nhện và Sôngôku (nó bảo nó không thích superman vì superman cứ mặc quần em bé nhong nhong ra đường, thật là hư!). Và đúng là nhà mới có nhiều tiếng nói cười hơn nhà cũ của mình…
“Ừ, mình ổn chứ, chỉ là số nhân khẩu của nhà mình tăng gấp đôi, từ hai thành bốn và biết đâu vài năm tới mình sẽ ngồi giặt tã vớ cho thành viên bé nhỏ thứ năm trong nhà. Mình có bố dượng”
Mình bảo với mẹ rằng mình thích nhà mới. Mình cũng bảo là thích nhìn mẹ bây giờ hơn, tươi tắn và yêu đời. Lâu rồi, lúc bố bất ngờ ra đi, một mình mẹ chăm mình còn đỏ hỏn. Mười mấy năm mẹ đã yêu mỗi mình mà thôi, đã đến lúc mẹ phải yêu bản thân mình nữa. Trước khi trở thành một bà mẹ tận tụy, mẹ mình đã là một người phụ nữ và cũng rất cần một bờ vai rắn chắc dựa vào!
Ai đó nói rằng cần phải lớn lên thì mình mới hiểu hết chuyện này và thông cảm cho mẹ. Mình không đồng ý, bây giờ mình cũng đâu cho rằng mẹ đã sai khi tạo cho mình một gia đình mới với những người thân yêu mới. Ừ có thể mình hơi ích kỉ một tẹo vì mình cũng yêu mẹ mà. Nhưng mình không để tình yêu ấy làm mẹ buồn. Mình biết suy nghĩ chứ, chỉ là chưa quen thuộc.
Rồi không lâu nữa, mình sẽ quen với việc dậy sớm hơn một chút đến trường để tránh kẹt xe ở ngã tư. Mình cũng sẽ thích cái cửa sổ nhỏ, không trông được cả bầu trời được nhưng có thể bắt chuyện dễ dàng với nhà đối diện, có một chị lớn hơn mình hai tuổi rất hài hước. Mình sẽ sắm một cái chuông gió treo, chắc là nghe vui tai lắm. Tối mình sẽ ăn tối với cả nhà, mình sẽ gắp cho cu Tũn miếng thịt thiệt to và rót nước cho mẹ và dượng.
Rồi không lâu nữa, mình sẽ yêu gia đình này. Mà không, có lẽ bây giờ mình đã yêu nó rồi!
Theo Hoahoctro.vn
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]