>> Đêm tàn của những đau thương (P.14)
Cô như bốc hơi.
Đến mức khiến tất cả ngỡ ngàng.
…
Sau ngày anh và Du ở trong khách sạn, anh đã rất hạnh phúc. Cảm giác ôm cậu trong tay, được gần gũi cậu là cảm giác gần như tuyệt vời nhất. Gần như, vì nơi linh hồn anh bắt đầu xước sẹo. Vì anh không thể bảo vệ cậu, là chưa thể bảo vệ cậu. Anh không biết trái tim mình phải làm sao khi đối mặt với cậu.
Một bên là gia đình, một bên là yêu đương.
Anh biết, dù anh có bị bỏ rơi, bị ném lại bóng tối phía sau hào quang của Vũ Gia, thì Vũ Gia vẫn là gia đình của anh. Anh không thể quay lưng với gia đình mình, kể cả khi họ quay lưng lại với anh.
Còn Du, gần 10 năm nay cậu ở bên anh không trưng cầu, không đòi hỏi. Quen anh kể từ khi 14 tuổi, năm nay cậu đã 22 rồi. Trái tim và nhiệt huyết của cậu anh không biết đáp làm sao cho đủ. Người đàn ông 30 tuổi ấy không đủ dũng khí để ôm ấp lấy người mà mình khao khát có được, người mà anh yêu và cũng là người yêu anh vô điều kiện.
Rồi anh về nhà.
Bên Du đủ để anh cảm thấy hạnh phúc. Nhưng sau hạnh phúc là sự mệt mỏi vô bờ.
Anh muốn về nhà. Vào phòng thư viện của cô, ngồi đọc bất cứ cuốn sách nào trên giá và lặng lẽ đợi chờ cô về.
Anh và cô dù sao có thể coi là bạn, anh muốn tâm sự với cô một cách chân thành và chia sẻ cảm xúc của mình.
Đến lúc trở về, một lần nữa đối mặt với căn nhà tối om, anh cảm thấy chán nản. Như thể tất thảy đều không còn cần anh nữa.
Ban đầu, anh những tưởng đêm cô sẽ về, nhưng đến khi ngủ gục trên ghế, đến sáng tỉnh lại vẫn không thấy tăm hơi, anh bắt đầu có chút lo lắng.
Rồi bắt đầu hốt hoảng khi sang tới ngày thứ hai cô chưa trở về. Đồ đạc vẫn nguyên vẹn nhưng điện thoại không thể liên lạc. Lần thứ hai, cô tuột khỏi đời anh, biến mất một cách chóng vánh và kì bí. Anh hy vọng, cô sẽ như lần trước, trở về thật nhanh.
Lạnh lùng xa cách cũng được, không nói câu gì với anh cũng được, chỉ cần cô ở đó, giống như Vũ đã từng ở đó, đợi chờ anh và cho anh hiểu, anh không bị bỏ rơi. Hoặc, chí ít cho anh cái cảm giác anh không có tội lỗi với Vũ, hay với Du.
Tình yêu thật mệt mỏi!
Anh đối mặt với tình yêu của mình bao lâu nay, rút cục nhận ra tình yêu thật sự rất mệt mỏi. Anh không dám buông tay, không nỡ buông tay. Vì với anh, Du gần như là cuộc sống. Anh không thể để Du giống Vũ, nhưng cũng không muốn đẩy bản thân mình vào sự cay đắng này.
Cuộc sống thật khốn nạn, cái chết còn đáng nhục hơn. Nếu Hoàng có thể sống mà không có tình yêu thì anh đã làm.
…
Ngày thứ ba cô biến mất.
Thay vì gọi cảnh sát, Hoàng gọi cho Thiệu Thiên, hy vọng rằng cậu ta sẽ giúp anh tìm thấy cô. Anh không muốn dùng mạng lưới của công ty mình, cũng không muốn mượn tay pháp luật. Cách tốt nhất là nhờ người anh em có thế lực này giúp tìm ra Hoàng Diên Vỹ.
Du ôm lấy anh từ đằng sau. Cậu biết, anh đang lo lắng. Không chỉ lo, mà còn cảm thấy mất mát điều gì đó.
Du đi, anh mất mát cùng đau khổ, cậu chỉ cần thế là đủ để hạnh phúc. Nhưng nhìn anh lo lắng cùng bất lực, trước sự biến mất không lời báo này, cậu mới nhận ra, trong lòng anh, đã có một ngăn nhỏ cố định cho Hoàng Diên Vỹ rồi.
Cậu ghen? Không, vì anh không yêu cô, chỉ coi cô là một điểm sáng cho mình dựa dẫm lúc tâm hồn quá nhu nhược và mệt mỏi. Mệt mỏi vì thứ áp lực đòi hỏi của cha mẹ ở anh một đứa con. Và nhu nhược vì bản thân không biết làm sao để cứu rỗi tình yêu anh và Du.
Cô đi, chính Du cũng cảm thấy đau lòng.
“Anh có nghĩ đến lí do cô ấy đi chưa?” - Du thì thào, anh lắc đầu.
Bắt lấy tay cậu, anh cố định bàn tay ấy trước ngực anh, để cậu gục vào vai mình. Du vốn lương thiện và chân thành, anh biết cậu ở đây mong giúp anh phần nào xoa dịu nỗi sợ hãi. Cậu ở đây, như phao cứu sinh nhắc nhở anh rằng đến cuối cùng anh còn có cậu.
Đến cuối cùng anh còn có cậu.
Hoàn toàn không biết, người bên ngoài trước khi vào nhà đã cẩn thận ngó qua cửa sổ để xem anh và Du có đấy hay không. Thấy họ thân mật, người đó chỉ cười.
Cô không bỏ đi, không thể bỏ đi. Cô không phải mẫu người con gái âm thầm chịu đựng đau khổ, nhân nhượng với tình địch trong khi cô và anh vẫn là vợ chồng. Nếu hết hẳn một năm rồi, cô sẽ mặc kệ, rũ bỏ toàn bộ, nhưng không phải lúc này. Như thế không phải Diên Vỹ.
Đẩy cửa bước vào, môi cong lên nụ cười kiêu hãnh ngạo nghễ.
“Đợi tôi đấy à?”
“Cuối cùng thì cô cũng về rồi đấy à?”
Anh sửng sốt, đứng bật dậy, quên mất phía sau Du đang ôm lấy anh. Cảm giác bàn tay anh thả ra khiến cậu hụt hẫng vô cùng. Nhưng ngoài điều đó ra, cậu thấy áy náy và cả an tâm.
“Chị về rồi, Diên Vỹ.”
“Ồ, tình nhân của anh cũng có ở đây à. Xin lỗi, mắt tôi kém, không nhìn thấy hào quang từ cậu. Sao? Mẹ cậu thế nào rồi?” - Mắt xanh lấp lánh nhìn cậu, hết sức vui vẻ, cũng hết sức khinh bỉ.
“Chắc khỏe rồi nên mới tung tăng đến đây ăn lấy chồng tôi.”
“Diên Vỹ, cô thôi đi, Du đến là vì lo cho cô. Cô đừng có suy diễn lung tung!” - Anh cau mày, bàn tay nắm chặt, gân hằn lên trên mu bàn tay, thể hiện lực nắm và sự tức giận cùng cực.
Lo lắng biến mất, tất cả chỉ còn lại sự căm ghét cô dâng trào. Cảm tưởng ngay bây giờ việc cô thở cũng là điều tồi tệ nhất.
“Chậc!” Chép miệng, cô cười cười, tay xoắn lọn tóc, thong thả nói “Hẳn là anh mong chờ cảnh sát đến báo tin tìm thấy xác tôi ở Sông Hồng hay nơi nào đó nhỉ?”
“Cô điên à? Mau cút về phòng đi mình đi!”
“Nực cười! Sao phải cút về, tôi lang thang ba ngày trời, anh không trực tiếp đi tìm, lại nhờ đến Thiệu Thiên. Thiệu Thiên cái khỉ gì đây? Trong ba ngày tôi biến mất, anh ăn chơi sa đọa cùng tình nhân của mình, tôi cảm thấy thân đàn bà thật khốn nạn mà! Còn cậu, Du, cậu mới là người mau cút khỏi đây!”
Chát!
Mắt cô mở to. Lực tát đủ mạnh khiến gương mặt cô ửng đỏ.
“Tôi căm ghét dùng vũ lực với phụ nữ, tôi ghét nhất là tát con gái, nhưng cô, cô không xứng với lòng tốt của Hoàng.”
“Lòng tốt? Chị đếch cần cưng ạ!” - Vỹ cười nhạt, quay lại, xoáy thẳng ánh mắt hằn học vào Du, tay nắm lại thành quyền, vung nắm đấm thẳng giữa mặt cậu. “Tôi ghét đánh nhau, tôi không có võ vẽ gì hết, nhưng đừng mong tôi đứng yên cho cậu đánh. Vũ Hoàng, anh không đưa cậu ta khuất mắt tôi, tôi thề tôi sẽ kiện cậu ta ra tòa tội hành hung. Anh không muốn bất hòa với cha mẹ tăng lên và tính mạng cậu ta và mẹ cậu ta nguy hiểm chứ?”
Hả hê nhìn cậu ôm mặt, căm ghét nhìn cô nhưng không nỡ ra tay, cô cay nghiệt nói với Hoàng. Mỗi từ nói ra, đều thấy linh hồn rệu rã.
Thuốc độc lại phóng quá tay rồi. Mấy khi anh nghĩ đến cô, mấy khi anh lo cho cô. Chỉ vì cái tự tôn cùng bản năng, cô lập tức đẩy anh ra xa. Nhưng, chính cô muốn thế. Đẩy anh đi thật xa, cô chỉ cần có thể ngắm nhìn anh là được. Cô không muốn tước đoạt Du của anh. Cô biết mình không thể, chỉ là… chỉ là cô không đành cho không anh đi. Chỉ là muốn ích kỉ một chút thôi.
Bẻ cong thành thẳng, cô không làm được. Khả năng của cô không phải là điều khiển trái tim và lí trí của người khác. Cô chỉ biết khống chế mình hòa vào những cơn mộng mị.
Hoàng nhìn cô. Cười hắt ra, lạnh nhạt.
“Lo lắng cho cô quả là phí phạm tâm tình. Du, đi thôi em!”
Anh đi rồi. Cánh cửa đóng sầm lại. Diên Vỹ trượt mình xuống đất, khóc nấc lên từng hồi. Hoàng Diên Vỹ, tại sao lại phải khổ đến thế?
(Còn nữa)
Mai Thỏ
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]