Đã rất lâu rồi tôi mới dành chút thời gian nhỏ bé cho chính bản thân mình, để lắng nghe và quan tâm đến chính mình. Suốt bao ngày tháng qua tôi cứ dành thời gian, tình cảm và tâm trí mình cho một điều gì đó mà quên mất rằng chính mình mới là người cần điều ấy nhất. Từ khi chào đời, ba mẹ luôn dạy tôi phải sống tốt, phải biết cách cho đi mà quên dạy tôi học cách nhận lại. Vì sao ư? Vì họ chính là người cho tôi tất cả mà lại không màng nhận lại từ tôi bất kì điều gì.
Lớn lên, tôi lại dành sự quan tâm ấy cho người khác đến nỗi quên mất cả chính bản thân mình. Vì cho đi là quên nhận lại. Đối với tôi, việc nhìn thấy nụ cười của người mình yêu thương, được làm họ vui và hạnh phúc là đã là điều quý báu. Đôi khi tôi cứ dành cho họ tất cả, cứ yêu thương, tôn trọng, quan tâm, lo lắng và chia sẻ với họ mọi điều mà tôi quên mất không để ý xem họ có cần và muốn điều đó không? Tôi cứ mặc nhiên cho họ tất cả những gì tốt đẹp nhất mà không mảy may nhìn xem tôi nhận được từ họ những gì? Xin bạn đừng như tôi, các cô gái ạ! Hãy sống ích kỷ một chút đi được không, chỉ một chút thôi mà. Hãy quan tâm đến mình hơn, vì chính bạn mới là người cần điều ấy chứ không phải họ đâu.
Có những lúc tôi cũng thấy tủi thân lắm, tôi cũng vẫn suy nghĩ đấy chứ, cũng thỉnh thoảng vẫn rất thương bản thân nhưng chỉ trong chốc lát thôi, tôi lại sẵn sàng bỏ mặc bản thân mình ngay được vì họ. Bạn biết không, tôi đã coi họ như người tri kỉ, như một phần quan trọng của cuộc đời mình nhưng ngược lại với họ, tôi không như vậy. Nhưng tôi vẫn cứ cố chấp lừa dối chính mình rằng, chỉ là bản tính họ không thích thể hiện ra thôi và rồi nó lại là lý do để tôi ngụy biện cho tất cả hành động của mình.
Thật đáng thương là tôi làm như vậy chỉ để cho bản thân cảm thấy được an ủi. Tôi vẫn cứ tin là họ hiểu tôi nhất, vẫn cứ chắc rằng họ tin tưởng tôi, coi tôi như một phần quan trọng nào đó trong cuộc đời họ. Nhưng sự thật là không phải vậy, tôi thì cứ luôn luôn để ý đến tâm trạng, suy nghĩ của họ, còn họ thì ngược lại. Họ chẳng để tâm xem tôi nghĩ gì, họ cũng chẳng thèm quan tâm đến tâm trạng và những gì đang diễn ra quanh tôi. Tôi đau, tôi buồn hay tôi khóc, lắng nghe họ an ủi, quan tâm đôi ba câu như là trách nhiệm là tôi lại thấy vui như một đứa con nít. Chỉ đôi ba câu thôi mà nó đã khiến tôi tạm quên đi muộn phiền.
Nhưng họ đau, họ buồn, họ khóc tôi lại dành toàn bộ tâm trí của mình để lo lắng, an ủi và chia sẻ cùng họ. Tôi sẵn sàng chạy đến bên họ, vì đơn giản thấy họ đau tôi cũng đau. Thậm chí là vài ngày sau nữa, tôi vẫn còn lo lắng cho họ. Cũng chẳng hiểu vì lý do gì, nhưng trước khi làm điều gì đó, hay nói ra những điều gì tôi cũng đều nghĩ xem họ sẽ phản ứng và cảm xúc họ như thế nào?
Còn họ, họ biết tôi vì họ nhiều đấy nhưng họ cứ mặc kệ tâm trạng, cảm xúc của tôi. Họ bỏ quên tôi ở đâu đó rồi lại chạy theo mối để tâm khác. Tâm trạng, cảm xúc của tôi chẳng quan trọng gì với họ, tôi kể - họ an ủi tôi, tôi không kể - họ coi như không biết gì. Chưa một lần, họ thử tự tìm hiểu xem tôi như thế nào, lý do khiến tôi có tâm trạng ấy là gì?
Đừng để ai đó biết rằng mình yêu thương và quan tâm họ nhiều như thế nào vì như vậy họ sẽ nghĩ họ đó là điều mà họ xứng đáng được nhận và họ cứ nhận, nhận hết và chẳng bao giờ trả lại cho ta điều gì đâu.Mình thì cứ cho họ tất cả những gì mình có, còn họ thì cứ vô cảm, thơ ơ và dành sự quan tâm, chia sẻ ấy cho một người khác. Đấy là một cảm giác đau, tủi thân và trống trải đến vô cùng. Họ cứ thản nhiên lo lắng, quan tâm đến ai khác khi đang ở bên mình mà chẳng quan tâm xem người bên cạnh họ nghĩ gì. Người mà yêu thương, trân trọng họ hơn chính bản thân mình. Nhưng tôi thì lại vẫn cố gắng gượng cười vì tôi sợ nếu không làm vậy thì khoảng cách giữa tôi và họ sẽ càng ngày càng xa. Tôi cứ khờ khạo như thế đấy, cứ sống vì người khác, cứ đưa họ lên trên cả bản thân...ừ thì vì cho đi là quên nhận lại. Và biết đâu đó, ở ngoài kia có ai đó cũng vì tôi mà quên bản thân mình và tôi lại là người vô tâm kia thì sao?
Tôi viết nên những dòng này không chỉ cho tôi mà còn là món quà tôi dành cho bạn. Bạn hãy sống vì mình đi một chút, hãy ích kỷ đi một chút, hãy dành nhiều thời gian để quan tâm, lắng nghe chính bản thân mình. Đừng vì ai cả, vì mình trước đã. Đôi khi hãy thử nhìn lại xem mình đã dành đủ tình yêu thương sự quan tâm cho mọi người chưa! Đơn giản vì tôi tin chắc chắn có người vì bạn mà quên đi chính mình, luôn hạnh phúc khi thấy bạn cười, bạn vui. Và gia đình chính là cái tên đầu tiên mà tôi liệt kê ra! Còn những ai sau đó à, bạn hãy tự mình cảm nhận đi các cô gái của tôi nhé!
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]