Tôi và anh học chung từ thời cấp 2 nhưng anh lớn hơn tôi 2 tuổi. Trong lớp học lúc ấy, tôi là một cô gái xấu xí với nước da bánh mật. Từ năm lớp 8, tôi đã để ý đến anh. Tôi như một cô bé ngây thơ, ngơ ngác với cảm giác nhớ nhung anh bạn học cùng lớp. Có lẽ đấy là mối tình học trò đẹp nhất vì nó không có những cuộc hẹn hò, không lời yêu thương có cánh. Tôi âm thầm đi bên cuộc đời anh như bao bạn học cùng lớp khác. Chắc chỉ mình tôi thầm thương trộm nhớ anh chứ lúc ấy, anh không hề nghĩ gì đến tôi (có lẽ vì tôi không đẹp).
Thời phổ thông, anh là một cầu thủ bóng đá. Những lúc anh đi tập thể thao, tôi là người viết bài giúp anh và tôi hạnh phúc vì điều đó. Thời gian trôi qua nhanh đến lúc chúng tôi ra trường, thi hết cấp 3 xong thì tôi và anh đi theo những hướng khác nhau, tìm tương lai cho mình.
Tôi bận bịu học hành nhưng trong lòng không quên được anh bạn học cùng lớp ngày nào. Nhưng là con gái, tôi biết làm gì hơn khi người ta không để ý tới mình? Lúc ấy, tôi biết anh đang yêu một cô gái học trường Y và đẹp hơn tôi rất nhiều. Tôi mừng cho anh nhưng lại có một chút gì đó buồn buồn, lòng tự nhủ thôi thì mong cho người mình thương được hạnh phúc.
Rồi tôi cũng lập gia đình, sinh con. Thời gian thấm thoắt đã 14 năm từ khi chúng tôi rời mái trường. Đến ngày họp lớp, chúng tôi mới gặp lại nhau, mới được trò chuyện thoải mái. Tôi biết mình không thể nào quên được hình dáng ấy, khuôn mặt ấy... Có lẽ nó đã khắc sâu trong trái tim tôi rồi. Ở nơi nào đó, không biết anh có hiểu được suy nghĩ của tôi không? Giờ chúng tôi đã có gia đình, những đứa con ngoan, tôi muốn giấu những ký ức của mối tình đầu vào một góc nhỏ trong trái tim nhưng đôi lúc vẫn không thể tránh khỏi phút trào dâng. Tôi có chút lo lắng nó sẽ ảnh hưởng tới gia đình hiện tại. Làm sao để tôi quên?
Theo Yeutretho
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]