Tôi là con độc nhất của mẹ và bố tôi, nhưng không vì thế tôi sống ích kỷ, chỉ biết cho bản thân mình mà từng ngày tôi luôn cố gắng để làm hài lòng mẹ nhất là khi bố tôi ra đi vì bệnh hiểm nghèo năm tôi lên 20. Mẹ tôi là một người phụ nữ xinh đẹp, góa bụa từ quá sớm khi mới 45 tuổi, tôi luôn ủng hộ mẹ đi bước nữa nhưng mẹ kiên quyết ở vậy nuôi tôi ăn học thành người, mẹ bảo khi nào cưới được một người chồng rồi “bắt rể” là được.
Nếu dọn ra ngoài sống thì mẹ tôi sẽ nghi ngờ, và tôi thì cũng không muốn mẹ phải hiu quạnh tuổi già, còn nếu vẫn ở đây tôi sẽ mãi bị ám ảnh bởi sự việc ngày hôm đó. (ảnh minh họa)
Tôi học xong đại học ở trong nước thì đi du học để lấy bằng thạc sĩ ở Úc. Tại đây, tôi quen với một thanh niên người Đức kém 1 tuổi, và chúng tôi quyết định gắn kết với nhau. Kết thúc khóa học, người yêu tôi đồng ý về Việt Nam định cư cùng tôi. Mẹ tôi vui mừng khôn tả khi con gái không chỉ đã hoàn thành khóa học xuất sắc mà còn có vị hôn thê ngoại quốc tài giỏi lại chịu ở rể ở xứ người.
Chúng tôi nhanh chóng tìm được việc ở Việt Nam, tôi được nhận vào làm ở một công ty du lịch với chức trưởng phòng lữ hành nên thường xuyên phải xa nhà. Còn chồng tôi cũng nắm một vai trò nhất định trong một công ty tư vấn nội thất. Chúng tôi định một thời gian nữa khi công việc đã tạm ổn sẽ tính đến chuyện kết hôn, nhưng vì công việc cứ cuốn theo nên việc làm đám cưới cứ bị hoãn lại hết lần này đến lần khác.
Phải nói rằng anh là một chàng trai hoàn hảo, bởi không chỉ yêu tôi, rất quan tâm và chăm sóc tôi mà anh còn rất chu đáo với mẹ vợ tương lai. Tôi vô cùng yên tâm mỗi khi đi công tác lại có anh ở nhà chăm sóc mẹ, mẹ đã hy sinh gần như cả cuộc đời cho tôi nên giờ là lúc phận làm con tôi phải báo hiếu nhưng tôi lại không làm được gì nhiều, có anh gia đình tôi sẽ ấm áp hơn, có hình dáng của trụ cột gia đình.
Về phần mẹ, mẹ chưa bao giờ phàn nàn về chúng tôi, dù chưa làm đám cưới nhưng mẹ đã coi Jerome như con rể. Công việc của mẹ không mấy vất vả nên dường như thời gian đã bỏ quên mẹ tôi, mẹ vẫn giữ được những đường nét tuổi thanh xuân, dáng dấp vẫn khiến những người đàn ông phải ngước nhìn. Chỉ còn một vài năm nữa là mẹ tôi sẽ nghỉ hưu nên mẹ thường giục chúng tôi chóng sắp xếp công việc để sinh em bé cho mẹ có cháu bồng bế vui tuổi già.
Lần tôi kết thúc chuyến dẫn khách đi Thái Lan về, người mệt nhoài, tôi lặng lẽ về phòng mà không nói Jerome ra đón từ sân bay như mọi khi. Khi đi qua phòng mẹ tôi định vào chào mẹ một tiếng nhưng nghĩ đã quá khuya có thể mẹ đã ngủ nên thôi, và thật bất ngờ tôi nghe được những âm thanh lạ phát ra từ căn phòng. Tôi sững lại, lấy hết sức bình tĩnh tôi xách vali nhẹ nhàng ra khỏi nhà vì không muốn hai người biết tôi đã về và chứng kiến cảnh đó.
Đêm đó tôi đã không tài nào chợp mắt. Tôi đã nghĩ mình quá bản lĩnh khi không phá cửa xông vào bắt tại trận. Tôi không muốn mẹ tôi phải sống những năm tháng sau này cùng nỗi xấu hổ, và rất có thể mẹ nghĩ liều sẽ không thể sống được mất, và nếu như thế thì tôi sẽ là đứa con bất hiếu.
Mặc dù tôi đã quyết định bỏ qua chuyện này nhưng từ hôm đó trở đi tôi đã phải tránh tiếp xúc với mẹ và Jerome, còn hai người họ vẫn bình thường. Nếu dọn ra ngoài sống thì mẹ tôi sẽ nghi ngờ, và tôi thì cũng không muốn mẹ phải hiu quạnh tuổi già, còn nếu vẫn ở đây tôi sẽ mãi bị ám ảnh bởi sự việc ngày hôm đó. Tôi phải làm thế nào đây?
Phương Vy (Đà Nẵng)
Theo Nguoiduatin
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]