Thấy nhiều người mới cập bến bờ 30 tuổi đã than ế loạn cả lên, nàng chỉ bật cười. Thế nàng băm đã băm sáu nhát thì là thể loại gì đây? Đích thị là ế sưng ế xỉa, ế không còn gì có thể ế hơn được nữa rồi.
Nói về cái sự ế của nàng cũng có lắm chuyện phết đấy! Nàng không hề thuộc dạng không có đàn ông dòm ngó tới nhé. Ngược lại, nàng còn được cầu hôn khi mới vừa chân ướt chân ráo ra trường đấy chứ! Nhưng lúc ấy nàng thấy còn quá sớm để lấy chồng, người yêu nàng lúc ấy thì muốn lấy vợ lắm rồi. Nhưng nhìn lại thấy mọi thứ vẫn chẳng ra đâu vào đâu: công việc chưa ổn định, trong tay chưa có gì, chưa có tiền tiết kiệm.
Nghĩ cảnh lấy chồng phải ngay ngáy lo cơm áo gạo tiền, mắm muối tương cà, lo tiền biếu các cụ 2 bên, họ hàng rồi lo cho con… Nàng thấy sởn cả da gà mặc dù lúc ấy nàng đã có công việc thu nhập cũng tạm. Vậy là tình của nàng tan vỡ khi nàng từ chối lời cầu hôn.
Từ đợt đó tới khi nàng ngoài 30 cũng có khá nhiều người theo đuổi ấy nhưng vẫn chưa chọn được ai, phần cũng do nàng lao đầu vào công việc nữa cơ. Nàng không xinh nổi trội nhưng cũng có duyên, có học thức lại công việc ngon nghẻ (lúc ấy nàng đã là trưởng phòng cứng cựa của một công ty lớn).
Nàng có đòi hỏi cao đâu, không cần chồng đẹp trai, giàu có, chỉ cần là người đàn ông chân thành, lịch sự, yêu vợ quý con và trân trọng cuộc sống gia đình. Nhưng nàng thấy quá nhiều người đàn ông tuy có tiền, có học mà tư cách chả hơn gì… đống phân cả.
Năm 34 tuổi, nàng quyết định gắn bó với một người. Lúc này nàng đã tích lũy được kha khá: có được 2 bằng đại học, một bằng thạc sĩ, ngoại ngữ lưu loát, có tiền tiết kiệm và mua được cả đất ở thành phố. Nhưng buồn thay, bố mẹ chàng lại chê nàng già, bởi vì “gái 30 tuổi đã toan về già”. Nàng đây lại 34 rồi mới chết chứ!
Mẹ chàng nói nàng những câu không ra gì, xúc phạm nàng, nàng tự ái. Và chàng nữa, chàng thấy nàng ương ương không chịu nhún mình, bợ đỡ mẹ chàng thì bảo thẳng vào mặt nàng cái kiểu như chàng làm ơn cho nàng khi chịu cưới nàng đấy, nàng liệu đường mà cư xử. Vậy là nàng chia tay, khi ấy nàng 35 tuổi.
Bố mẹ nàng biết tin thì ngất lên ngất xuống. Cứ tưởng tống được quả bom nguyên tử là nàng đi rồi, giờ lại hay tin nó chưa chịu đi, bảo sao không ngất cho được!? Họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp nàng biết chuyện thì xông vào xỉa xói nàng, nào là già chát rồi còn làm cao, ế đậm rồi còn tưởng mình trẻ lắm. Có người còn bày mưu cho nàng úp sọt để làm đám cưới, nhà trai có phản đối gì cũng là sự đã rồi.
Nhưng nàng kiên quyết không bước chân về cái nơi họ không chào đón mình. Giờ đã thế, hỏi khi sống chung thì mâu thuẫn sẽ đẩy lên đến mức nào? Sau thấy nàng quyết chia tay thật thì mọi người bắt đầu đổ xô đi tìm mối cho nàng, kiểu như nàng không lấy chồng ngay thì nàng sẽ chết ấy.
Mối đầu tiên được đưa đến là một người đàn ông 40 tuổi, bị vợ bỏ theo trai vì ông ta hay rượu chè. Hiện tại đang sống với con gái riêng và được cho là đã bỏ hẳn tật rượu chè, tập trung làm ăn (làm công nhân). Nàng bẽn lẽn từ chối.
Mối tiếp theo là một người đàn ông 50 tuổi, vợ chết, có 2 con riêng (một trai một gái) và có một căn nhà cấp 4 ọp ẹp. Dự định của ông ta là sẽ để lại căn nhà đó cho con trai làm của hồi môn, còn ông ấy lê cái thân già và hai bàn tay trắng đến ở với nàng trong căn nhà của nàng. Mọi tài sản ông ta để lại hết cho con cái rồi, với cái tuổi ấy thì vài năm nữa là về hưu, vậy ra ông ta đang tìm một chỗ dựa đến hết đời đấy chứ? Nàng không cần nghe tiếp, thẳng thừng cự tuyệt.
Mối tiếp nữa là một chàng trai tân, kém nàng 3 tuổi. Chàng này mới tốt nghiệp cấp 3, và hiện tại đang hành nghề tự do, công việc bấp bênh. Còn nghe nói, có lần chàng gây gổ đánh nhau bị đuổi việc cơ. Chuyện cờ bạc, lô đề nợ nần với chàng là chuyện như cơm bữa.
Mọi người cứ vun vào cho nàng, bảo là trai tân đấy, lấy được chồng trẻ sướng còn gì bằng. Rồi thì là có tiền thì đầu tư cho chàng quả xe, chàng đi học lái về làm nghề lái xe cũng ngon. Nàng choáng váng, gạt ngay không cần suy nghĩ.
Người thứ 4 nàng được giới thiệu là một chàng 43 tuổi, hiện đang thất nghiệp. Tình sử hôn nhân thì đã qua 2 đời vợ nhưng không nuôi con riêng của vợ nào mà chỉ nhận trách nhiệm chu cấp. Nàng nghe đến 2 đời vợ là đã sợ mất mật, không dám nghĩ tiếp đến những vấn đề khác nữa.
Ngoài mặt nàng không tỏ thái độ gì nhưng trong bụng thì nàng đang dở khóc dở cười và bực bội lắm đấy! Giờ nàng đã hiểu, mọi người nghĩ rằng những đối tượng trời ơi đất hỡi đó rất “xứng đôi vừa lứa” với nàng, vì nàng ế xừ nó rồi, còn gì mà kén chọn. Có chồng là may lắm rồi còn gì nữa!?! Hóa ra giá trị của gái già trong mắt thiên hạ lại bèo đến thế. Và giá trị phụ nữ hóa ra là bị giảm dần theo tuổi tác mà không được tính bằng những cái khác.
Nhưng mặc ai nói gì thì nói, nàng quyết không vơ bừa đâu, già thì già. Nàng kệ! Nhất là không lấy chồng chứ không kiểu lấy cho có tấm chồng.
Hai năm sau, năm nàng 38 cái xuân xanh chẵn thì nàng mới lên xe hoa. Chú rể của nàng là trai tân hẳn hoi, kém nàng một tuổi, có bằng tiến sĩ ở nước ngoài. Chàng tuy không kiếm được thật nhiều tiền nhưng nàng đâu cần, 2 người chung sức thì cuộc sống gia đình vẫn rất ổn. Đặc biệt, chàng đối xử với vợ con cực kỳ chu đáo vì chàng hiểu rõ giá trị của nàng mà - một người phụ nữ có học thức, có công việt tốt và có sự chín chắn, đằm thắm.
Nhưng nàng chẳng bao giờ phải cảm ơn chồng về chuyện “chống ế” giúp mình đâu! Một người đàn ông tử tế và chín chắn dư biết giá trị của một người phụ nữ là thế nào. Còn những kẻ chọc ngoáy, dè bỉu chỉ vì nàng già thì nàng cũng chẳng cần bận tâm đến cho mất thời gian.
Nàng gái già thì đúng là già thật đấy, nhưng trong công cuộc chọn chồng thì nàng vẫn là phải kiêu!!
Theo - Nguoiduatin
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]