Tôi không biết phải quyết định như thế nào trong lúc này khi lòng tôn trọng dành cho chồng không còn nhiều nữa. Anh, người trụ cột trong gia đình, không cần biết gì ngoài công việc, bạn bè và bài bạc. Anh yêu công việc hơn những đứa con, bạn bè là gia đình và bài bạc là máu huyết, cuộc sống đích thực. Anh bảo tôi hãy biết bỏ qua cho nhau để sống, đàn ông là như vậy nên tôi phải biết chấp nhận, sống chung với sự hư hỏng của anh.
Ảnh minh họa: HH
Có khi nào trong lúc sát phạt đỏ đen, anh bỗng nhớ ra mình đang có một đứa con bị bệnh hiểm nghèo rất cần nhiều tiền để chữa trị, kéo dài sự sống? Có khi nào đang bù khú với bạn bè anh chợt nhớ ra con cái ở nhà không có mẹ, thằng anh chăm thằng em bệnh hoạn với sự nguy hiểm nhiều hơn sự an bình. Anh tàn nhẫn, độc ác với chính những đứa con tội nghiệp của mình. Tha thứ cho anh? Tôi sẽ phải tha thứ cho đến khi nào anh mới dừng lại đây? Tôi muốn cười nhạo vào nhân phẩm, vào cái mác "đảng viên" tha hóa của anh, điều chắc anh tự hào lắm. Con tôi còn nhỏ quá, chúng chưa thể sẻ chia cho tôi được nỗi niềm này.
Tôi muốn ít nhất lúc này nếu có thể anh hãy đừng về nhà nữa, bởi chốn này không phải nhà trọ mà anh cứ về 23-24h đêm, phiền lòng mẹ con tôi lắm. Tôi không có bạn để chia sẻ điều này, viết lên như viết dòng nhật ký cho vơi bớt nỗi lòng, mong được các bạn chia sẻ.
Theo Thu - ngoisao.net
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]