Đến bây giờ, khi tôi đã có gia đình, có con cái đàng hoàng rồi nhưng vẫn không thể vượt qua được điều tiếng từ quá khứ của mẹ tôi. Mẹ tôi là người phụ nữ lăng nhăng, lẳng lơ trong mắt hàng xóm láng giềng. Từ khi lớn lên và hiểu biết mọi chuyện, tôi đã cảm thấy ái ngại khi bị người ta nhìn với con mắt soi mói, nhòm ngó. Ban đầu tôi còn chưa hiểu chuyện gì nhưng khi biết về mẹ mình, tôi thực sự thấy thất vọng.
Ngày ngày, tôi vẫn thấy người đàn ông ấy, người mà tôi gọi là bố ở Hải Dương về thăm tôi. Bố cũng đã nhiều tuổi và hiện có hai con riêng ở trên Hải Dương. Bố luôn về thăm mẹ tôi mỗi tháng, lại cho chúng tôi tiền và quà cáp, bánh kẹo. Tôi thích lắm lúc nào cũng quấn bố, liên tục gọi bố ngọt sớt. Nhưng có lần tôi nhớ, hàng xóm nói móc tôi: “Mày có phải con của ông ấy đâu mà gọi là bố? Nó là bố của thằng T chứ bố của hai đứa mày à?” (2 đứa là ám chỉ tôi và chị gái tôi). Khi đó tôi còn bực lắm vì đó rõ ràng là bố tôi, sao người ta lại nói thế. Hóa ra là không phải bố tôi thật.
Anh là con của bố, chỉ duy nhất anh hai của tôi. Còn tôi và chị đúng là không phải con của bố thật. Tôi lớn lên, mẹ tôi mới nói ra chuyện này. Bây giờ mẹ ở vậy, nuôi 3 con khôn lớn nhưng trớ trêu thay, chẳng ai cùng bố cả, 3 người 3 cha, mỗi đứa một cha. Anh tôi là con của người mà thường xuyên từ Hải Dương về, người tôi cũng gọi là bố. Còn chị tôi là con của một người đàn ông khác, người đầu tiên mẹ tôi qua lại nhưng người đó đã mất rồi.
Ảnh minh họa.
Tuy vậy, nghĩ đến chuyện mẹ tôi có 3 đứa chúng tôi với 3 người đàn ông, tôi lại thấy buồn lòng. Buồn vì tại sao mẹ lại như vậy, buồn vì hàng xóm láng giềng nói này kia.
Bố tôi cũng đã mất, nhưng mà nghe nói, mẹ tôi không hề cưới một ai cả. Tất cả đều là mẹ ăn nằm rồi sinh ra chúng tôi. Bây giờ, bố của anh tôi đã có vợ con nên cũng không phải là danh chính ngôn thuận. Mẹ tôi chỉ là vợ hờ, tức là người có con với ông chứ chẳng cưới xin gì. Còn bà cả thì cực kì ghét mẹ tôi, cay cú vì mẹ tôi dám cặp kè với bố tôi, cướp chồng của mẹ. Nhưng mà, thật ra, mẹ tôi cũng chịu kiếp cô đơn bao nhiêu năm chứ có được danh chính ngôn thuận ở với bố đâu. Tính ra là mẹ cũng chịu thiệt thòi rồi. Một năm bố mới về thăm mẹ con tôi được đôi ba lần mà thôi.
Tuy vậy, nghĩ đến chuyện mẹ tôi có 3 đứa chúng tôi với 3 người đàn ông, tôi lại thấy buồn lòng. Buồn vì tại sao mẹ lại như vậy, buồn vì hàng xóm láng giềng nói này kia.
Bây giờ, đau đầu hơn là mẹ tôi còn đang cặp kè với một người đàn ông khác khi tuổi đã xế chiều. Bố tôi biết nhưng không nói gì, căn bản vì bố nghĩ, mẹ cũng thiệt thòi vì phải sống xa người đàn ông của mình bao năm nay, lại không có một người chồng bên cạnh nên bố mặc kệ. Vì dù sao thì bố cũng ở Hải Dương, có vợ con của bố.
Tôi bây giờ đã có con cái rồi, nghĩ lại chuyện gia đình tôi thấy thật tồi tệ. Bản thân trước giờ cứ nghĩ người cha của anh tôi là ba mình. Nhưng nào ngờ, ngay cả mặt bố tôi làm sao tôi cũng không biết, bố tôi có gia đình không, có con cái không để tôi còn biết đường mà nhận. Với lại, mỗi lần con hỏi về ông nội, thực lòng tôi không biết nói thế nào.
Về phần mẹ tôi, bây giờ hàng xóm dị nghị nhiều lắm, người ta cười vào mặt cả nhà tôi. Nhà chồng tôi cũng nghĩ, tôi là con của mẹ, biết đâu sau này ảnh hưởng thói lăng nhăng này kia nên họ cũng dè chừng tôi lắm. Tôi không xấu hổ vì là con mẹ nhưng thật lòng những việc mẹ làm khiến tôi không tài nào yên tâm được. Bây giờ mẹ còn ngoại tình thì đúng là hết chỗ nói. Già rồi không chừa lại tiếng tăm, không chừa đường cho con cái, mẹ làm thế thật đúng là hại chúng tôi.
Theo - Nguoiduatin.vn
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]