Nghe xong tôi thấy rất hạnh phúc, những giọt nước mắt vô tình lăn dài trên má nhưng sau đó tôi nghĩ kỹ và gửi cassette trả lời Phong, Phong giờ Bách Nhật chỉ coi Phong là một người bạn, hihi... Rõ ràng Phong buồn khi nghe tôi nói vậy, tôi thấy hiện trên nét mặt ấy sự thật vọng sau những cố gắng, và hình như vô tình đi sau tôi Phong còn khóc nữa, tôi cố lắng nghe nhưng không dám quay lại nhìn Phong, tôi sợ tôi sẽ lại mủi lòng và tha thứ tất cả sau những gì Phong làm tôi tổn thương và nỗi buồn tôi chịu đựng.
Phong càng ngày càng đánh mất phong độ, phải chăng vì tôi hay vì lí do gì khác nữa… tôi không muốn Phong như vậy. Nhưng cái lòng kiêu ngạo không cho phép tôi nói đồng ý, tôi không biết phải làm sao.
Cho đến ngày học cuối cùng trước kì thi tốt nghiệp tôi đã hẹn Phong ở vườn trường sau lễ tổng kết năm học. Tôi đã từng nói chỉ coi Phong là bạn vì chúng ta hiện tại còn là học sinh trung học nên hay tạm coi nhau là bạn bè, hơn nữa, kì thi tốt nghiệp và đại học đang ở trước mắt, đó là mục tiêu và cũng là dấu mốc đánh dấu sự trưởng thành hơn của chúng ta, nó như một tấm vé vào đời của mỗi người, nếu Phong vượt qua hai kì thi đó với kết quả tốt thì Bách Nhật sẽ có câu trả lời mới. Vậy là hai đứa hứa dù bất cứ giá nào cũng phải đến, sau ngày báo kết quả thi đại học, nhất định là thế…
Không hiểu sao hôm nay đang nắng trời lại mưa, nhưng mình vẫn không quên lời hứa, chạy đến chỗ hẹn mà quên cả dù, ướt hết cả người, ngồi đợi Hải Phong cả buổi mà chưa thấy bóng dáng đâu, chiều rồi tối, vẫn chưa thấy gì, tôi thất vọng nặng nề và nghĩ: “hay Phong đã quên lời hứa với tôi, tôi đúng là đồ ngốc, nhưng rồi tôi lại nghĩ có thể là Phong không đậu đại học nên không đến, càng ngốc, người ta nói phải đậu để cố gắng thôi mà, ý người ta… sao chẳng hiểu gì cả, ngốc … ngốc quá đi mất”.
Đợi cả ngày, đã 11h khuya, hắn không đến rồi, đang bước về trong vô vọng thì bất chợt nghe thấy tiếng Phong: “Gà ngố… À không Bách Nhật”, Phong nở một nụ cười thật ấm áp, chạy lại chỗ tôi và nói: “Vậy là đã giữ lời hứa, tưởng Bách Nhật quên, nhìn nè,…”. Cả hai cùng hạnh phúc cho nhau xem tấm giấy gọi vào đại học, tôi khóc mà đó là vì quá đỗi vui mừng, tôi ôm lấy Hải Phong thật chặt như níu giữ mãi giây phút này, tớ thích cậu từ lâu lắm rồi, cậu biết không… Vậy là, sau tất cả tôi không ngờ đến phút chót cả hai đã tìm lại được tình yêu cho mình.
Xem thêm: Bách Nhật không cô đơn phần 1
Xem thêm: Bách Nhật không cô đơn phần 2
Xem thêm: Bách Nhật không cô đơn phần 3
Bách Nhật-Landmarkvietnam
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]