Tôi và anh yêu nhau được 6 tháng thì tôi có thai, khỏi phải nói chúng tôi vui mừng như thế nào khi có 1 thiên thần nhỏ đến với cuộc sống của 2 đứa. Vốn dĩ, nếu không vì tôi có thai sớm, thì sang năm chúng tôi cũng làm đám cưới. Chúng tôi yêu nhau, gia đình 2 bên lại môn đăng hộ đối nên ai cũng ủng hộ chúng tôi cưới nhanh, cưới gấp.
Quả thực, từ khi quen nhau tới khi chuẩn bị làm đám cưới, chỉ vỏn vẹn 6 tháng. Dù không có thời gian tìm hiểu tường tận mọi mối quan hệ của anh, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm tới việc đó. Dù anh có là người đàn ông đào hoa, đa tình thì cuối cùng tôi cũng “trói chân” con ngựa bất kham ấy bằng 1 đám cưới hạnh phúc.
Hình minh họa
Chúng tôi đều sống ở Hà Nội, nhưng biết tôi không muốn sống cùng gia đình chồng nên cách đây 1 tháng, bố mẹ chồng có mua cho chúng tôi 1 căn hộ chung cư nhỏ. Chúng tôi cũng dọn về ở được hơn 1 tuần thì tôi phải về nhà mẹ đẻ để lo cho đám cưới. Phần nữa, vì lo lắng mà tôi sút cân, mệt mỏi nên bố mẹ đẻ muốn tẩm bổ cho tôi.
Mọi việc đã xong xuôi, chỉ còn 1 ngày nữa là tới đám cưới khiến tâm trạng tôi lúc nào cũng hồi hộp. Như bao cô gái khác, tôi tưởng tượng đến lúc mình xúng xính trong chiếc váy trắng tinh, trang điểm thật lộng lẫy và mọi ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi.
Đang nằm mơ màng tưởng tượng, mấy con bạn thân lập hội chát chít trêu đùa khiến tôi phát ngượng. Vân – con bạn thân nhất của tôi bảo: “Cưới gấp thế này, có mời anh Khánh chưa (người yêu cũ của tôi). Hay đêm cuối gặp anh Khánh 1 lần, dù gì cũng 2 năm yêu đương cơ mà. Mà khéo mày không chia tay tình cũ, thì ông Huy nhà mày cũng kín lịch từ sáng tới tối chia tay hết em nọ tới em kia mai anh đi lấy vợ đấy nhé”.
Tôi cười ha hả, chuyện với Khánh đã qua lâu rồi, tôi chẳng còn nghĩ gì về anh ta nữa. Còn với Huy – chồng sắp cưới của tôi thì dù anh ấy có đào hoa thật, nhưng thanh niên chưa vợ, chắc thằng nào cũng vậy. Tôi nhủ nhầm.
Nhưng câu nói của cô bạn thân bỗng khiến tôi tò mò, cũng có thể lắm chứ, tôi chưa từng nghe Huy nhắc tới người con gái nào, ngoài chị bạn thân như hình với bóng của anh ấy.
Tôi sực nhớ chiếc điện thoại mình đang dùng là điện thoại cũ của Huy. Trước khi đưa cho tôi, Huy đã đăng xuất khỏi tất cả tài khoản, nhưng riêng zalo trước đó đã được tôi quét mã QR lên máy tính để… tiện theo dõi người yêu. Thế mà tôi lại quên béng được. Sẵn có laptop của Huy ở nhà, tôi hồi hộp nhấn nút khởi động máy.
Không có quá nhiều tin nhắn trong zalo của anh, nhưng điều khiến tôi tò mò nhất chính là Hoa – người bạn thân mà anh hay nhắc tới. Dường như họ nói chuyện với nhau rất nhiều. Càng đọc, tôi mới vỡ lẽ họ đã có cảm tình với nhau từ hồi đi học, nhưng vì bố chị Hoa là người từng có tiền án, nên gia đình chồng tôi ngăn cản. Sau này, họ trở thành bạn bè thân thiết. “Cũng coi như là người cũ thầm thương trộm nhớ bao năm, nhưng thôi, coi như bỏ qua, chị ấy hẳn rõ chúng tôi đã có con với nhau, và chỉ ngày mai thôi là chính thức thành vợ chồng”, tôi nhủ thầm.
Tới chập tối, ăn cơm xong tôi lên phòng, định chọn bộ váy thật xinh chuẩn bị hẹn hò với mấy cô bạn. Tiện tay mở máy tính lên, thấy chồng tôi có tin nhắn mới. Dù đang vội, tôi cũng nán lại xem. Tôi suýt đánh rơi chiếc váy cầm trên tay khi đọc được tin nhắn chồng tôi nhắn cho cô bạn thân của anh: “Ngày mai anh lấy vợ rồi, chắc không thể ở bên nhau thường xuyên được nữa, đêm nay, em qua nhà anh được không. Anh muốn có đêm cuối với em”.
Tôi bàng hoàng, thì ra, họ không chỉ là bạn thân, mà còn là bạn tình của nhau mà bấy lâu nay tôi không hề hay biết. Tôi ngồi xuống giường, thở hổn hển, điện thoại rung lên, là Huy. Tôi nén cảm xúc, bình tĩnh nghe điện thoại, chồng tôi hỏi sơ qua tôi đang làm gì, nghỉ sớm để mai còn chuẩn bị cho ngày trọng đại. Hôm nay, anh ấy chuẩn bị vài thứ còn lại và đi gặp gỡ mấy người bạn bè. Tôi vâng dạ cho qua, rồi ngồi bần thần suy nghĩ.
Tôi gọi cho Vân, bảo hủy cuộc hẹn tối nay với những người bạn khác, tôi cần Vân lên phòng vì tôi có việc rất quan trọng cần cô ấy. Vân lạch cạch mở cửa phòng, tức thì tôi òa khóc, vừa khóc, tôi vừa kể cho Vân nghe bí mật mà tôi mới biết.
Vân bắt tôi ăn mặc đẹp, trang điểm nhẹ, sau đó chở tôi ra phố, tới căn hộ chung cư mà vợ chồng tôi sẽ ở. Tôi băn khoăn hỏi: “Tới đây làm gì? Ông Huy có nhà đâu?”.
“Mày có mang chìa khóa nhà không? Đưa đây”.
Tôi lục tìm chìa khóa, may vẫn để trong chiếc túi tôi vẫn thường xách đi. Điện tắt tối om, có vẻ Huy vẫn chưa về. Vân vừa mở khóa cửa, vừa nói: “Vào nhà mày đi, xem nào, phòng ngủ cũng đẹp rồi đấy, còn phòng bên này bỏ không à? Vào đi”.
Tôi ngỡ ngàng, vẫn chưa hiểu ý định của Vân. “Mày ngu thế, phòng này không có chăn đệm gì, chúng nó có định vụng trộm với nhau cũng phải sang cái phòng kia kìa, mày với tao vào phòng này, khóa cửa, tắt điện đi, đợi mà xem màn kịch kết thúc thôi”.
11 giờ đêm, vẫn chưa thấy động tĩnh. Vân giục tôi gọi điện cho Huy vờ hỏi về nhà chưa. Nhận điện thoại của tôi, Huy bảo anh đang chuẩn bị từ chỗ mấy người bạn đi về, rồi chúc tôi ngủ ngon. Khoảng 30 phút nữa, chắc Huy sẽ về tới nhà thôi. Bất giác, tôi cảm thấy khó thở, trống ngực đập liên hồi.
12 giờ kém, có tiếng chìa khóa lạch cạch, 2 đứa tôi nín lặng. Huy về, sau tiếng giày bước nhẹ của Huy là tiếng 1 đôi guốc thanh mảnh.
Tôi nghe rõ mồn một Huy – chồng tôi và Hoa – bạn thân của anh ta nói chuyện, họ uống thêm chút rượu và ôm ấp nhau vào căn phòng cưới của vợ chồng tôi. Tôi định lao sang phòng bên ngay lập tức nhưng bị Vân ngăn lại. 15 phút sau, Vân mới khẽ khàng mở cửa, chúng tôi từ từ đi ra.
Nghe những tiếng kêu nhỏ, tay tôi run run không dám xoay khóa cửa. Thấy tôi vừa khóc vừa run, Vân đẩy tôi sang bên cạnh, rồi mở rầm cánh cửa phòng.
Họ đang trên giường, không mảnh vải che thân. Tôi ngã quỵ xuống trước cửa phòng òa lên khóc. Còn Vân thì chì chiết: “Đấy, mày thấy rõ chưa? Thằng chồng đạo đức giả của mày đấy, tao gọi bố mẹ chồng mày tới đây, cho ông bà lôi thằng con này về mà dạy lại”.
30 phút tiếp theo trôi qua trong tiếng khóc lóc, van xin của chồng tôi, những lời giải thích của cô bạn thân anh ta nữa. Lát sau, bố mẹ chồng tôi tới, ông bà sững sờ khi nhìn cả 4 người trong căn phòng, dường như hiểu chuyện, bố chồng tôi lao tới tát cho chồng tôi 1 cái như trời giáng. Rồi ông bà quay sang xin lỗi tôi. Tôi lắc đầu, tôi đã quá mệt mỏi rồi, tôi muốn Vân đưa tôi về nhà, hôn lễ, sẽ không bao giờ được tổ chức. Tôi thà một mình nuôi con còn hơn sống với người chồng như anh ta và con tôi, cũng không bao giờ có một người bố như thế.
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]