- 01 -
Còn nhớ khi tôi vừa tốt nghiệp lên thành phố không bao lâu, lương tháng chỉ có 3 triệu. Có một lần tôi bị bệnh, sốt đến 38,5 độ, bạn cùng phòng rất lo lắng, không ngừng khuyên tôi đến bệnh viện xem thử.
Lúc đó cơ thể tôi rất khó chịu, trán nóng hổi, đầu óc lại quay mòng mòng, nhưng trong lòng tôi nhẩm tính một cách rõ ràng: “Xin nghỉ một lần bị trừ lương 300 ngàn, đang giữa mùa đông đến bệnh viện phải gọi xe, còn phải đăng ký khám bệnh, tổng cộng mất mấy trăm ngàn, còn phải nộp 800 ngàn tiền phòng, cứ như vậy tháng này làm sao mà sống? Thôi vậy thôi vậy, không đi, không đi được.” Thế là tôi phẩy phẩy tay, uống một viên hạ sốt rồi lại vùi mình trong chăn tiếp tục ngủ.
Không biết đã ngủ được bao lâu, tôi mơ màng thức dậy, cả phòng tối om, trong lúc mơ hồ tôi còn tưởng trời đã tối. Tôi nhìn vào điện thoại nhận ra chỉ 3 giờ chiều, mới nhớ rằng phòng trọ mình thuê là phòng giá rẻ, 24 giờ trong ngày đều không có ánh sáng.
Cả ngày không ăn gì, bụng tôi sôi sùng sục, mở điện thoại định gọi đồ ăn, mới nhận ra quán ăn gần đây lại tăng giá rồi, phí vận chuyển cũng tăng theo, tôi không đủ khả năng để ăn, thế là chỉ đành yếu ớt ngồi dậy đi nấu cơm.
Tôi bọc mình trong lớp quần áo dày cộm đi đến căn bếp chật hẹp, nhìn dụng cụ nấu ăn thô sơ mà không nén nổi tiếng thở dài. Nhà bếp là nơi duy nhất có cửa sổ của chúng tôi, bên ngoài cửa sổ bằng sắt là lầu, bên ngoài lầu vẫn là lầu, chúng gục đầu tiu nghỉu, ảo não chán chường cực kì giống với dáng vẻ của tôi bây giờ. Vào lúc đó, tôi cảm nhận một cách sâu sắc, đồng tiền thật sự rất quan trọng.
- 02 -
Năm đầu tiên khi tôi đi làm xa về nhà đón tết, không nỡ ngồi máy bay, tôi chỉ có thể mua vé tàu hỏa rẻ nhất. Nhưng mua vé vào dịp tết quả thật quá khó, tôi chỉ tranh được một vé. Thế là, tôi vác theo một chiếc va li lớn, mang theo bốn hộp mì ăn liền, ba chai nước khoáng và vài gói đồ ăn vặt, một mình ngồi suốt 26 giờ tàu mới đến nhà.
26 giờ trên tàu đó có lẽ là một ngày dài nhất trong đời tôi: Các toa xe và lối đi chật kín người, hành lý không có chỗ để chỉ có thể co người đặt dưới chân, mọi người dồn lại thành một đoàn; Muốn đi vệ sinh hoặc nấu mì ăn liền phải chen chúc qua lớp lớp người, may mắn thì chờ vài phút có thể xếp hàng, còn xui xẻo thì quả thật khó hơn lên trời; Tiếng khóc của trẻ con lúc trầm lúc bổng, trong toa xe chứa đầy mùi lạ, môi trường khắc nghiệt khiến mọi người hầu như không bao giờ có giấc ngủ thật sự;
Thời gian xe chạy càng dài thì cảm giác toa xe ngày càng đông, không khí ngày càng bí bức. Khi tràn ra trạm xe theo dòng người, trên khuôn mặt mỗi người đều viết đầy sự mệt mỏi, tôi lưng mỏi vai đau, vừa đói vừa lạnh cảm thấy viền mắt hơi cay xè. Vào lúc đó, tôi cảm nhận một cách sâu sắc, đồng tiền thật sự rất quan trọng.
- 03 -
Mùa xuân năm đó khi tôi dạo phố với bố mẹ, mẹ tôi “phải lòng” một chiếc áo khoác tại khu mua sắm, vô cùng đẹp, sau khi mẹ mặc thử cũng rất vừa người. Tôi và bố đều khen mẹ xinh, bà mừng lắm, nhưng vừa nhìn mác, giá tiền lên đến hàng triệu. Nụ cười trên gương mặt mẹ tôi dần dần biến mất, bà vội vàng cởi chiếc áo khoác ra, vẫy vẫy tay: “Mẹ thấy chiếc áo này không hợp lắm, hay là thôi vậy.”
Dường như bố tôi cũng cảm thấy quá đắt, đứng bên cạnh không nói gì, nhưng có thể nhận ra, vẻ mặt của ông có hơi buồn. Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi giả vờ bình thản: “Con thấy đẹp mà, để con mua tặng mẹ.” Mẹ tôi ngay lập tức trợn tròn mắt: “Không cần không cần, con dành dụm số tiền này lên, sau này kết hôn mua nhà còn nhiều nơi phải dùng đến!”
Nghe xong những lời của mẹ, lòng tôi đau xót như bị dao cứa vào. Vì lương thấp, tôi không dành dụm được bao nhiêu, tôi thậm chí không đủ tự tin để lặp lại câu nói này một lần nữa. Cứ như vậy, mẹ kéo cha con tôi đi khỏi, nhưng tôi biết, trong mắt mẹ đầy sự tiếc nuối. Vào lúc đó, tôi cảm nhận một cách sâu sắc, đồng tiền thật sự rất quan trọng.
- 04 -
Năm thứ hai đi làm, tôi trở về thành phố bắt đầu nỗ lực học tập, làm thêm giờ, nâng cao kỹ năng, dành tất cả thời gian vào việc kiếm tiền, những người xung quanh đều cho rằng tôi nghèo đến phát điên rồi.
Năm đó sự nghiệp của tôi đã có khởi sắc rất lớn, sau khi nhảy việc tiền lương cũng tăng lên mấy lần, đồng thời từ đó càng tăng lên cao hơn. Tôi bắt đầu thuê một căn hộ có thể hứng lấy ánh mặt trời, ngồi chuyến bay mà trước đây bản thân không nỡ mua vé, dùng hết khả năng để sắm những thứ bố mẹ tôi yêu thích, mà không phải chen chúc trong khu trọ giá rẻ, bộ dạng thảm hại đến đón tàu hỏa, nhìn vào ánh mắt mong mỏi của bố mẹ nhưng chẳng làm được gì.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn thích kiếm tiền và đang nỗ lực kiếm tiền, chẳng vì điều gì khác, chính là vì để bản thân và người nhà không phải vướng bận những khi cần tiền, có thể chịu ít ấm ức hơn về mặt tiền bạc này.
Trong buổi phỏng vấn, một ca sĩ đã từng được hỏi: “Nếu như bạn muốn mua một ngôi nhà cho bố mẹ, bạn sẽ thương lượng với anh Y (người chồng hiện tại của cô) chứ?” Vị ca sĩ đó đã trả lời một câu rất ngầu: “Không, bởi vì tự tôi có thể mua được.”
Đồng tiền không phải vạn năng, nhưng đồng tiền có thể mang đến cho con người sự tự tin, lời của vị ca sĩ đó chính là tự tin tràn đầy như vậy. Hơn nữa, không thể không nói rằng, sau khi có nhiều tiền hơn, trải nghiệm cuộc sống của bạn cũng được nâng cao lên rất nhiều.
Đa số người ngày nay đều bàn về lối sống thanh thản tùy duyên, không tranh đấu, bàn về “dưỡng sinh”, dường như kiếm tiền là một việc rất đáng xấu hổ và hám lợi. Yêu thích kiếm tiền có đáng xấu hổ không? Không hề. Đây là thành quả chúng ta nhận về sau lao động, kiếm được càng nhiều tiền, chứng minh năng lực càng giỏi, chứng minh chúng ta càng có nhiều cơ hội để gia đình của mình trải qua một cuộc sống tốt hơn.
Chỉ khi nào bạn đã từng nỗ lực, bạn mới có tư cách nói như Jack Ma: “Tôi không quan tâm tiền bạc”. Vì vậy, khi ai đó hỏi tại sao bạn lại ra sức kiếm tiền đến vậy, xin hãy bình thản nói với họ rằng: Bởi vì tôi thích kiếm tiền, biết kiếm tiền là một việc rất ngầu!
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]