Và em nhớ...
Anh yêu à, hôm nay ngày thứ 3 em ở viện rồi đấy. Chắc anh biết em ghét mùi bệnh viện, ghét nhìn thấy bác sĩ cùng những cái kim tiêm to đùng, sợ bị y tá lấy máu, những lúc đó em muốn la, muốn hét, muốn giằng ra mà lại nghĩ đến anh... Những lời động viên, an ủi của anh sao mà ngọt ngào, nồng ấm đến thế, em không quên cả cái cảm giác đôi tay anh nắm chặt lấy tay em, em quên hết sợ hãi, đau đớn, lấy lại bình tĩnh và can đảm vượt qua.
Anh à, hôm nay em lại tiếp tục phải truyền dịch, đau lắm, tay em gần như tê liệt rồi, em không cử động được, cũng không được ngồi dậy, nằm trên giường bệnh mà mắt em mở chong chong, nhìn lên trần nhà chả thấy gì ngoài một màu trắng xóa, đầu óc lẩn quẩn những ý nghĩ thật vớ vẩn, cơ thể càng ngày càng nặng trịch, mọi thứ lại dần mờ đi. Chỉ còn đôi tai thỉnh thoảng nghe thấy tiếng của anh nói chuyện với bác sĩ, giọng anh ấm thật, nhẹ thật, chỉ nghe thôi cũng thấy nhẹ lòng nhiều lắm.
Anh không bỏ em một mình ở lại đây, anh đã gác hết mọi công việc, bận rộn để ở đây trò chuyện, an ủi, động viên cho em mau khỏi bệnh.
Quả thực, với em những ngày này sao mà khó khăn thế, may mà anh luôn ở bên em, anh chắc không biết em hạnh phúc đến mức nào đâu. Hospital là nơi cô đơn, lãnh lẽo và đáng sợ nhất, nếu không có anh thì không biết em sẽ có đủ nghị lực, niềm tin để vượt qua những khoảnh khắc này không.
Anh vẫn bảo em hay nhõng nhẽo, yếu đuối lại còn khóc nhè như trẻ con. Vâng, em biết em còn trẻ con nhiều lắm, nhưng em như vậy là vì em hiểu có người yêu em, thương em, cưng chiều em quá nhiều...
Anh biết không, nằm trên giường bệnh chỉ có cái đầu là có thể hoạt động, em suy nghĩ nhiều, nhiều tới mức có lúc nghĩ như một người ẩm ương vậy. Em chợt thảng thốt giật mình khi nghĩ đến viễn cảnh thật đáng sợ, có một ngày anh sẽ bỏ em lại một mình, không còn bên em nữa, không lo lắng, quan tâm đến em nữa. Một ngày nào đó em mất anh. Cảm giác này thật khó chịu, em như lạc đi trong sự sợ hãi, tâm hồn em như trống rỗng, em không muốn điều đó xảy ra dù là trong ý nghĩ nhưng không hiểu sao trong đầu em cứ ẩn hiện về điều đó.
Em thương anh, yêu anh và luôn nghĩ về anh. Anh là tất cả những gì em có trong cuộc đời. Nếu thiếu anh có lẽ không khác gì em thiếu đi hơi thở, dù có dùng bình dưỡng khí để sống thì đó cũng chỉ là một cuộc sống đi mượn và có thể chết bất cứ khi nào rút ống thở... Không biết anh có hiểu em không???
Bách Nhật-Landmarkvietnam
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]