Nàng cũng dễ thương. Nàng biết thế. Nhưng chắc chắn là nàng ko đẹp. Nàng chỉ quen ngắm người đẹp, và ngưỡng mộ người bản lĩnh. Cái đẹp là để người ta ngắm, còn cái khí chất là để người ta ngưỡng mộ. Có lẽ vì nàng ko đẹp, cũng ko có khí chất và bản lĩnh. Chỉ là, nàng ngoan như một con mèo. Một con mèo biết vểnh tai và cũng biết cụp tai, đồng thời cũng sẵn sàng giương vuốt khi thấy bị đe dọa. Một con mèo playful nhưng cũng luôn đa nghi và đề phòng để sống ngoan, ngoan đến cổ hủ và lẩm cẩm. Và dù ko đẹp, dù lẩm cẩm, nàng dễ chiếm được cảm tình của người khác khi nói chuyện, nếu nàng có ấn tượng tốt về người mà nàng nói chuỵên. Nếu ko muốn, nàng sẽ chẳng ngần ngại gì mà ngồi thu mình, yên lặng và thậm chí dùng những câu trả lời ngắn đến mức có thể. Nàng là thế.
Hôm nay nàng ko thể hiện mình sống động. Không gian Trịnh không phải là không gian của sự sống động sôi nổi. Nhưng không phải vì thế mà thiếu sức sống. Nàng tự nhiên. Đủ tự nhiên để thử nhấp vị cafe trong cốc của một người bạn chưa từng gặp. Các chàng cũng thoải mái đến dễ chịu.
Gần 10h, nhạc công rời khỏi sân khấu. Ba người cũng đã sẵn sàng tư thế đứng lên ra về. Nàng dong xe đi bên cạnh các chàng, vượt lên, rồi lùi xuống, rồi vẫy tay chào. Chàng đã rẽ sang tự lúc nào. Nàng khẽ cau mày. Các chàng nhoẻn miệng “Để bọn tớ đưa về chứ”. Ừ nhỉ... Men mà. Chỉ có mấy gã trai sư phạm cùng lớp đại học với nàng mới không biết cái phép lịch sự tối thiểu ấy. Và chỉ có nàng mới quen tự đi tự về, tự làm tự lo. Chàng lúc nào cũng chu đáo vậy. Thậm chí đưa nàng đi đâu về cũng không nỡ thả nàng ở cầu thang mà nhất định đi cùng lên tầng 5, chờ nàng vào nhà rồi mới về. Chàng khiến cho nàng cảm thấy một chút bình yên thơi thảnh. Một người bạn.
Và mấy ngày trôi qua cũng làm nàng không còn quá nhiều ưu tư muộn phiền như mấy hôm trước nữa, nàng thấy lòng nhẹ nhàng hơn, thoải mái hơn, dễ hở hơn nhiều… có lẽ thay đổi không khí cũng hay, tưởng chừng sẽ không đơn giản vứt bỏ lại sau lưng tất cả vấp ngã, đau thương, thất bại và cả những lỗi lầm nữa… Song, dường như sau ngày thứ 5 ấy có lúc vô tình… nàng cười thầm nhưng cũng từ hôm ấy nàng lại bị nỗi nhớ choán ngợp… rơi vào nỗi nhớ chàng, sau hôm ấy tình cảm của nàng dành cho chàng nhiều hơn thì phải, nàng không còn coi chàng là cái “lốp xe dự phòng” nữa, cũng không phải bạn mà chàng là gì trong trái tim nàng đây nhỉ? Phải chăng vì những hành động ân cần của chàng không đã chinh phục nàng lúc nàng yếu đuối nhất. Vô tình quen với một giọng nói xa lạ để lại vô tình nhớ quay quắt một người.Cái duyên thật khó đuổi.Những ngọt ngào không đúng chỗ. Bỗng nhiên, hình như... nhớ …Anh có biết không nhỉ? Đương nhiên là không rồi. Chỉ là cái bóng trong nhau. Cái bóng đâu biết nhớ. Cái bóng đâu biết yêu. Cái bóng chỉ biết tìm. Anh chẳng biết đôi khi cái bóng em vẫn đi tìm, đi tìm một cái bóng.
Em không tìm trong phố đông nhộn nhịp, cũng không tìm trong lối vắng công viên. Em tìm trong gió, trong nắng, trong những dáng mây phiêu du cuối trời. Em tìm trong chút gắt nắng đầu đông, trong chút rùng mình cuối hạ. Rồi bần thần bắt gặp một cái bóng lướt nhẹ qua khe lạnh lùng giữa những con chữ. Vẫn chỉ là một cái bóng trong một thế giới không thật. Em vỡ òa. Vỡ òa nỗi nhớ. Vỡ òa ảo ảnh. Vỡ òa để còn lại cái bóng của chính mình, lủi thủi. Vỡ òa để còn lại chính mình, cố lần tìm về một thế giới thật.
Giật mình và thấy lại mình sau bao ngày lãng du, bây giờ phải cho tâm hồn về hiện thực, nàng như thức tỉnh sau cơn mê dài dằng dặc, nàng nhận rõ mình cần gì và phải làm gì… Không còn mộng mị với chán chường, dường như nàng đã tìm ra con người mình, tìm thấy hướng đi cho mình, con đường ấy có thể sẽ còn rất nhiều chông gai nhưng nàng không ngại, thời gian không cho phép nàng như trước, phải sống với một mục tiêu rõ ràng, và giờ nàng cũng hiểu nàng không cô độc như nàng vẫn tự cho là thế mà bên cạnh nàng còn có gia đình và bạn bè, họ luôn ở bên nàng mà. Giờ nàng lại là nàng, một cô bé đầy hồn nhiên và vui vẻ, hãy sống một cách ý nghĩa nhất vì cuộc sống là không chờ đợi…
......
Chủ nhật. Một ngày yên ả…
Chàng alo bảo sang bên đó làm bánh trái gì đó. Ừ, chàng sang bên nhà nàng nhiều rồi mà nàng chưa từng qua thăm, kể cả hôm chàng ốm. Chàng cười tinh nghịch "Thằng Hải mong Mẫn lắm". Nàng nhoẻn miệng lắc đầu. Chàng vẫn luôn là một người bạn dễ mến dễ thương. Còn nàng, nàng lại chẳng có tâm trí đâu cho những cảm tình nông nổi. Còn quá nhiều điều phải nghĩ, phải làm. Cũng qua rồi cái thời con tim hay loạn nhịp.
Chỉ cần một khoảng bình yên...
Xem thêm: Chỉ là cái bóng trong nhau phần 1
Bách Nhật-Landmarkvietnam
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]