Bắt đầu nhớ rồi đất Hòa Bình yên ả, dù chỉ ở có chưa đầy 2 ngày.
Hòa Bình trong mắt nó thật bình yên và thơi thảnh. Nó thích cái cảm giác ngồi trên xe và phóng hết tầm mắt để thâu vào tất cả cái chênh vênh của những núi đá dựng đứng với cheo leo cây cỏ, cái con đường ngoằn nghèo chưa lên đã xuống, chưa xuống đã lại lên, cái êm đềm của những dòng sông con suối uốn lượn hiền hòa. Nó thích cái cảm giác bé nhỏ giữa núi rừng mênh mông.
Hòa Bình lại được xếp vào cái thúng kỉ niệm của nó. Kỉ niệm về hơi men chếnh choáng, về con thuyền chòng chành chới với quay tròn giữa đầm, về công trình thủy điện tưới ti êu bề thế, về Thác Bạc Long cung với nào thác Âu Cơ, hồ Long Quân, thác Ngọc, suối Tình..., kỉ niệm về suối Bãi Ma với cái bè lật ngược.
Cảm xúc thì nhiều, nhưng rồi cũng chỉ là cảm xúc. Đó chỉ là nơi nó thả mình đôi chút, chứ sống mãi thì chắc là ko. Có lẽ, dù ko ưa nổi cái bụi bặm ồn ào, đó vẫn là nơi nó quẫy mình để sống.
Về Hòa Bình, nó gặp lại mình trong tuổi thơ lấm len. Nó cũng sinh ra từ lam lũ trong một ngày giữa tháng chạp rét tê người. Nó nhớ cái tuổi thơ còn phải mặc quần vá chằng vá đụp. Nó nhớ cái bài ca mà lũ trẻ con vẫn thường trêu chọc "mặc quần thủng đít, trèo lên cây mít...". Nhưng nó còn sướng hơn gấp vạn lần bọn trẻ con hàng xóm. Vì mẹ nó cứ cố oằn mình gánh lấy tất cả lam lũ để con gái có đôi gót chân hồng. Nhưng nước mắt mẹ vẫn phải rơi vì gót chân con gái mẹ vẫn phải chai cứng và đôi tay con gái mẹ cũng ko thể thon mềm. Nó lớn lên, như mọi ngưới nói, là "cô công chúa cấm cung". Nó chẳng biết hàng xóm nó là ai trừ mấy nhà lân cận. Từ khi biết đeo cái cặp sách lên vai, nó chỉ thuộc mỗi con đường từ nhà tới lớp. Về nhà nó ko phải lấy bèo, quấy cám, nó chỉ biết học và đan rá. Ban ngày học về là nó ngồi vào vòng đan, đan cho đến tối ăn cơm xong là học bài, học xong là đi ngủ. Nhà nó học nghề đan lát của làng bên từ khi nó lên 8 tuổi, hình như thế, nó cũng ko nhớ, nó chỉ nhớ từ khi nó có ti ềm thức, nó ko bao giờ thấy vân tay ở ngón cái và ngón trỏ, chỉ thấy những vết cứa nứt toác. Rồi đan lát trở thành nguồn thu nhập thường xuyên của cả nhà. Ba chị em nó cứ thế lớn lên, cứ thế giăng giăng ra đi học đều đặn là nhờ có 8 sào ruộng và cái nghề đan lát ấy. Rồi lại lũ lượt kéo nhau vào đại học, để vai mẹ oằn cong hơn, lưng bố thêm sụp xuống. Nó nhớ...nhớ...
Quê nó giờ đây ko còn bóng những lũy tre làng lả lướt, ko còn bóng những cây trà mạ, những khóm dương xỉ, cũng ko còn những bờ rào bờ giậu giăng kín tơ hồng. Đời sống đi lên, người ta làm nhà bằng, rồi nhà tầng, xây tường rào bao kín lại, rồi dựng những cánh cổng to sững ngăn người ngoài tự do vào nhà.
Thế nên về Hòa Bình, nó tha hồ ngắm lại tất cả những gì đã từng nằm ở vùng kỉ niệm của nó. Thích nhất là bạt ngàn tre đang độ trổ bông. Ngày bé nó hay hỏi mẹ mùa hoa tre, hay đi tìm trong những khóm tre để xem hoa tre thế nào. Nó cũng có đôi ba lần nhìn thấy hoa tre, nhưng chỉ là những búi hoa rất nhỏ, có khi còn xanh xanh, có khi đã khô mất rồi. Giờ đây bạt ngàn đều là tre, và hầu như cây nào cũng đang lả lướt hoa treo từng khóm từng khóm rủ mình xuống dòng suối mát trong. Và lại suối.
Nó nhớ dòng Bãi Ma đầy sỏi. Nó thích lội suối nên đòi bằng được bạn dẫn ra lội suối. Nó phăng phăng lội xuống trong khi mọi người còn lưỡng lự. Nó lội, rồi cứ tìm chỗ nước xối mạnh mà đứng. Nó lội đến khi bàn chân đã thấy rát đau rồi mọi người mới theo đi, như thể ko yên tâm để nó đi một mình. Nó ham chơi, ham vui và thích khám phá. Nó ko quan tâm liệu có phải "act the age" hay ko. Huống chi nó đang ở giữa các bạn. Các bạn đã dẫn nó đi chơi thì thường phải bụm miệng mà chiều theo những ý thích điên điên của nó. Bạn rủ đi bè. Bạn đi trên bờ bảo đi theo xem hoạt cảnh. Hai đứa bĩu môi thách thức. Thế mà chèo được một lúc thì bè lật thật. Hai đứa đổ ùm xuống nước, chới với hụp lặn tưởng nước sâu chờ bạn xuống cứu, ai ngờ chỉ quá đầu gối. Hai người trên bờ được bữa cười sung sướng.
Bỗng nhiên mơ về một Mr. Right. Nàng ngã, sẽ giả là suối sâu lắm. Chàng sẽ luống cuống phi xuống cứu, đến nơi mới thấy nước đến đầu gối, còn nàng đang rũ rượi cười. Chàng giả bộ giận dỗi định quay vào bờ. Nàng chạy theo kéo tay chàng lại. Chàng sẽ theo đà mà ôm nàng vào lòng rồi véo tai cho một cái bảo nghịch. Nàng sẽ cười, và sẽ đứng ôm chàng như thế. Rồi chàng sẽ cõng nàng lội ngược suối để trở về. Nàng lại ko thích cõng, vì lo chàng sẽ mệt. Nàng muốn thỉnh thoảng được cõng, thỉnh thoảng được đi bên ôm tay chàng, thỉnh thoảng đi lên một bước để chàng phải theo đi, thỉnh thoảng lùi một bước theo bước chân chàng. Và hai người sẽ tay trong tay lội suối. Đúng là mơ. Nó thường lý tưởng hóa một Mr. Right, có lẽ vì thế nên chẳng thể có cảm xúc gì với ai. Chẳng phải vì nó hay xem phim, đơn giản chỉ là nó có một phần hồn lãng du. Lãng du quá thành vô cảm, chẳng xúc động nổi trước bất kì hành động đẹp nào. Chỉ thấy nó đẹp thôi, chỉ có cảm tình, cảm mến chứ ko có cái thứ gọi là cảm yêu.
Qua rồi cái thời con tim hay loạn nhịp...
Xem thêm: 20 và em biết yêu! (P1)
Bách Nhật-Landmarkvietnam
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]