“Em là đàn bà cũ’’
Tôi không ngại nói với anh câu ấy để chặn lời ngỏ lời của anh. Phải, tôi là đàn bà cũ, đã từng ly hôn, xác thân chẳng vẹn nguyên, tâm hồn cũng không lành lặn. Tôi chưa khi nào che giấu điều đó dưới ánh mặt trời đông đúc người này. Tôi chẳng đủ sức khoe khoang mình cũ kỹ, chỉ là, tôi mỗi ngày đều muốn đối diện với chính mình như thế. Người đời có thể lời ca tiếng khen đàn bà như chúng tôi mạnh mẽ, bản lĩnh thế nào. Chứ bản thân chúng tôi vốn khó khăn chấp nhận những vết tích khó lành đã qua. Cái gì đã cũ mà không đượm xót xa đâu. Huống chi là đàn bà cũ, lắm bận tủi hổ đến nhường nào.
Tôi từng bước qua cuộc hôn nhân đổ vỡ. Chắc cũng như mọi người đàn bà ly hôn ngoài kia, tôi hiểu rõ cái cảm giác có một cuộc sống mới nhưng lại thấy bản thân cũ đi đến nao lòng. Lòng cũ, tim cũ, thân xác cũ và cả một hạnh phúc cũng chẳng thể mới được. Những tháng năm sau đó, chưa từng dễ dàng với tôi. Tôi vẫn sống, vẫn nuôi chút ít hy vọng nhỏ nhoi. Nhưng bản thân đàn bà cũ, vốn chưa khi nào dám mưu cầu hạnh phúc. Vì họ sợ thất vọng, sợ lại phạm vào vết thương cũ. Đó là thứ vết thương đôi khi chỉ cần trở mùa đôi chút thì cũng đã âm ỉ mùi ký ức.
Cho đến khi tôi gặp anh. Anh là chàng trai chưa từng bước qua đổ vỡ, điềm đạm và ưu tú. Khỏi phải nói, tôi từng mặc cảm thế nào khi có chút ít mong muốn ích kỉ được đi cạnh anh suốt quãng đời còn lại. Nếu anh tiến một bước, tôi sẽ lại lùi hai bước. Thứ nhân duyên này vốn chỉ hành hạ cả tôi và anh. Vậy thì càng không thể dây vào, càng không nên tiếp tục. Nhưng anh chưa khi nào muốn từ bỏ. Anh biết tôi sợ vội vàng, thế là anh từ tốn đợi chờ suốt mấy năm dài. Anh hiểu tôi ám ảnh bội bạc dối lừa, thẳng thừng công khai anh là người duy nhất tôi thương. Anh biết tôi sợ sự ngăn cấm của gia đình anh, anh bền bĩ thuyết phục người nhà. Nếu tôi mang vết thương của một quá khứ non dại và lầm lỡ thì anh lại bằng lòng kiên nhẫn để tôi thấy một tình yêu trưởng thành, vững vàng và đúng đắn.
“Quá khứ đó anh không thể cùng em trải qua. Vậy thì để anh cùng em nhìn lại.”
Anh không ngại đọc lại hết thảy những dòng trạng thái đau thương tôi đã từng viết. Anh cũng không nề hà đi qua những con đường mang vết thích quá khứ của tôi. Những vết thương, nỗi lòng tôi chưa chịu buông, anh cũng nguyện ý gánh vác cùng tôi. Người đàn ông này muốn tôi là hiện tại của anh nhưng vẫn bằng lòng cùng tôi quay về quá khứ nhặt nhạnh vấp váp. Vì anh mong tôi hiểu, người ta vẫn luôn phải tìm được hạnh phúc từ những tổn thương đã qua. Có đối diện được với quá khứ mới thanh thản mà bước đến tương lai. Và anh muốn cùng tôi, từng ngày, từng chút, từng bước đi qua con đường đó.
‘Em chỉ là người anh thương’
Vào ngày nắng đẹp đó, sau 5 năm từ chối, tôi sà vào lòng người đàn ông này. Như những vết lõm trong lòng đều được trám đầy bởi những cảm thông và yêu thương bền bỉ của anh. Tôi đã luôn cảm ơn anh vì đã kiên nhẫn đi cùng tôi một chặng đường dài như thế. Cảm ơn anh vì để tôi biết những mất mát đã qua đều thật đáng giá. Là cái giá để được gặp anh.
Nếu bạn cũng như tôi, cũng là một người đàn bà cũ thì đừng bao giờ thôi cho mình hy vọng. Dù rằng đó từng là tia hy vọng yếu ớt đến mức vụt tắt bất cứ lúc nào. Tin tôi đi, vì sẽ đến một ngày có người đến đủ sức thổi bùng tia hy vọng ấy thành một bầu trời đầy yêu thương sáng rực trong trái tim mịt mù của bạn. Người đó sẽ từng chút bốc trần những nỗi đau bạn từng mang. Từng lớp từng lớp, thật kiên nhẫn mà xây lại niềm tin và khao khát được yêu thương của bạn. Vì họ biết bạn là đàn bà cũ và bạn xứng đáng được yêu thương và trân trọng hơn ai hết. Họ nguyện lòng vì bạn mà đợi chờ và yêu thương. Chắc chắn họ sẽ xuất hiện. Vì vậy, trước gặp được họ, hãy kiên nhẫn sống thật tốt, được không ?
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]