Ngay từ đầu, tôi đã ấn tượng bởi sự ngây thơ và "ngố ngố" hơi nam tính của em.
Tôi biết em hơn một năm. Em là một cô bé vui tính tốt bụng và nói rất nhiều, nhưng chỉ với tôi và bạn bè em thôi. Còn với người khác, em lạnh lùng, thậm chí có thể nói là lãnh đạm. Ngay từ đầu, tôi đã ấn tượng bởi sự ngây thơ và "ngố ngố" hơi nam tính của em. Có vẻ tôi mến em từ lúc ấy, rồi tình cảm cứ thế nhiều hơn theo năm tháng.
Nhưng tôi biết trong lòng em có một người, người thầy lớn hơn em 11 tuổi. Tôi có thói quen quan sát em trong lớp, và tôi nhận ra, mặc dù em luôn cười rất tươi, nhưng mỗi khi đi một mình, đôi mắt em đượm một nỗi buồn khó tả. Em buồn vì thầy không để ý em, em buồn vì em không thể nói cho thầy biết cảm xúc của mình vì thầy có thể mất việc, em buồn vì nhìn thầy mệt mỏi với công việc mà không làm được gì.
Nhưng tôi cũng để ý những lúc em hạnh phúc vì thầy bỗng dưng quan tâm em, những lúc em và thầy ngồi nói chuyện cả tiếng đồng hồ, và đặc biệt những lúc thầy cười với em. Công bằng mà nói, tôi nghĩ thầy cũng có cảm tình với em nhưng vì hoàn cảnh và công việc của thầy. Thầy có thích em thì tôi cũng chả lạ. Thầy có một quá khứ rất đau thương nên khi vừa tiếp xúc với một cô bé có một tâm hồn tươi sáng vui vẻ như em, có lẽ thầy đã động lòng.
Em không phải học sinh của thầy, hai người quen nhau vì em là quán quân cuộc thi viết do trường tổ chức. Có những lúc khi em quay lưng đi, tôi thấy thầy nhìn theo bóng lưng em mãi, tới khi em quay lại thì thầy bỏ đi như không có gì. Có lần thầy thấy tôi khoác vai em, thầy tỏ ra rất khó chịu. Thầy biết em thích thầy, nhưng không né tránh như những học sinh khác, thầy giữ khoảng cách nhưng vẫn rất gần gũi với em. Có lẽ thầy sợ rằng em sẽ ra khỏi cuộc đời thầy, giống như tôi, vẫn luôn muốn được nghe tiếng nói cười của em.
Bình thường em mạnh mẽ, quyết đoán, thông minh chừng nào thì đứng trước mặt thầy trông em luôn lúng túng vụng về, nói chuyện lắp ba lắp bắp. Còn thầy bình thường là người đàn ông chững chạc, nhưng trước mặt em, trông hai người từ xa cứ như cùng tuổi vậy. Em vẫn không xác đình được tình cảm của thầy vì em không phải người ở giữa, em chưa bao giờ nhìn thấy thầy những lúc không có em. Em vẫn do dự. Em tốt nghiệp rồi 3 tháng hè trốn biệt tăm biệt tích, dành hết số tiềng dành dụm năm cấp 3 đi du lịch.
Tôi cứ ngỡ sau đó, em và thầy sẽ quên nhau đi. Ai ngờ em được nhà trường tuyển kèm thêm cho học sinh yếu. Kẻ không thể quên không chỉ có một, hôm ấy tôi đã chứng kiến cảnh hai người gặp lại, thầy chủ động bắt chuyện với em, lúc thầy quay lưng đi, tôi vẫn còn thấy một nét cười hạnh phúc trên môi thầy. Nhưng đây là hoạ hay mừng vì ngay sau đó, em biết được rằng, nhà trường cấm đồng nghiệp quen nhau. Em quyết định Giáng Sinh em sẽ tỏ tình, nếu thầy đồng ý, em sẽ làm thêm một năm và kiếm việc mới, còn nếu không thì em sẽ tiếp tục như chưa xảy ra chuyện gì.
Tôi đã có người yêu, em đã 19 tuổi mà không một mảnh tình vắt vai. Tôi không hiểu tại sao em lại có thể theo đuổi một mối tình như vậy dù em có rất nhiều người tốt theo đuổi. Em đã từng nói rằng dù biết sẽ không đến đâu nhưng em sẽ vẫn tiến tới vì em là một giọt nước bướng bỉnh. Còn tôi, tôi cũng sẽ cùng em chờ đợi, đợi tới cái đọan vĩ thanh của em và thầy. Tôi hy vọng hai người có cơ hội bên cạnh nhau, chẳng phải hai người rất hạnh phúc và xứng đôi sao
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]