Ảnh minh họa
Sau đúng 1 tuần chinh phục, tôi đã được nàng cho ngửi mồm một phát, thành công ngoài mong đợi. Nàng là ai mà nhận lời yêu tôi nhanh thế nhỉ? Tính chi li ra thì tình phí mới có mấy triệu bọ, mời nàng mấy bữa cơm bụi, xem mấy buổi xi nê, ăn dăm que kem… thế mà đã chinh phục được trái tim tươi trẻ, đập thình thịch, tràn đầy máu tươi hồng rồi. Liệu có phải nàng thuộc diện dễ dãi quá chăng?
Nàng là ai, là gái quê hay dân phố, bây giờ gái phố gái quê cứ lẫn lộn với nhau chả biết thế nào mà lần. Ngày xưa gái phố mặc quần bò hở rốn ra, nhìn là biết ngay. Còn bây giờ hả, gái quê gái phố gì gì cũng mặc quần rách tướp xơ mướp từ đùi xuống đầu gối, áo trễ xuống quá giữa ngực, khoe hàng họ như bưởi Năm Roi, chả biết thế nào mà phân biệt. Hỏi nàng ư, vô ích thôi, gái bây giờ nói dối còn hơn Cuội, tên là Chuột thì khai là Hồng, quê ở Đồng thì khai ở Phố, bố đi cày thì bảo bố làm chủ tịch xã…Nói chung là không tin được.
Nói vậy nhưng nhiều khi cứ thấy lăn tăn thế nào ấy nhỉ? Các cụ đã bảo “cái nết đánh chết cái đẹp” cơ mà, còn mình thì lại cứ khăng khăng cho rằng “cái đẹp đè bẹp cái nết” liệu có đúng không? Mới có mấy tuần cưa cẩm mà em đã cho ngửi mồm rồi, liệu đòi cái kia thì nàng có cho không nhỉ?
Sau một chầu thết đãi nàng bún chả, tôi gạ gẫm rủ rê nàng vào nhà nghỉ thử xem hàng họ thế nào. Nếu nàng là con nhà lành thì cưới liền tay.
- Không được đâu nha, cái ấy em chỉ cho phép kiểm tra trong đêm động phòng tân hôn thôi, quý lắm đấy, gần nghìn lượng của em.
Trời đất quỷ thần ơi, câu này nghe sao quen quá, giọng điệu của nàng khẳng định mình là gái nhà lành rồi. Nàng nói mà mắt chớp chớp như thể búp bê, khó tin quá nhể. Không được tin người, các cụ đã dặn kỹ, nhất là gái thì cấm được tin một cách tuyệt đối, phải kiểm tra. Làm thế nào kiểm tra được nàng còn trinh tiết hay không chứ? Vớ vẩn nó bắt đền bắt vạ thì toi đặc.
Mấy ngày liền suy nghĩ, tìm người tư vấn nhưng chẳng nghĩ ra cách gì, kiểm tra trinh tiết chỉ có bác sĩ mới đáng tin cậy nhất. Tôi đề nghị nàng ra bác sĩ kiểm tra cho ăn chắc. Nàng ra điều kiện:
- Anh phải đặt cược cho em 100 triệu đồng. Nếu bác sĩ bảo em còn trinh tiết thì anh phải cưới em làm vợ. Nếu không cưới em thì anh sẽ mất 100 triệu này.
Tôi đồng ý liền. Đơn giản quá. Nếu nàng còn trinh tiết thì không còn gì để tôi phải lăn tăn nữa. Tôi đưa cho nàng 100 triệu đồng như thỏa thuận rồi lấy xe đưa nàng tới bệnh viên Phụ sản thành phố. Ngồi chờ nàng vào khám, tôi tự thưởng cho mình mấy lon bia với đậu phộng tươi luộc nóng hổi, đời thật lên tiên.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, nàng chạy ra hớn hở đưa cho tôi xem tờ giấy chứng nhận của bác sĩ: “trinh vẫn còn nguyên”. Tôi sung sướng nhấc bổng nàng lên quay mấy vòng giữa ngã tư đường phố như một thằng điên, niềm vui quá lớn đến quá bất ngờ. Nàng đúng là con nhà lành, tuổi băm rồi mà vẫn còn giữ được cái ngàn vàng quý giá kia.
Lễ cưới chúng tôi diễn ra trong không khí ấm nồng hạnh phúc, họ hàng 2 bên hỷ hả quây quần. Đêm tân hôn, trước khi động phòng tôi đề nghị nàng trả lại gói tiền đặt cược. Nàng vui vẻ đưa cho tôi, tuy nhiên đếm đi đếm chỉ còn 70 triệu, mất 30 triệu đồng. Khi tôi định đếm một lần nữa thì nàng ngăn lại, bảo:
- Không phải đếm lại đâu, hôm ấy em đã cho ông bác sĩ 30 triệu rồi!
Theo 24h.com
Tiếp thị & Tiêu dùng - tiepthitieudung.com. All Right Reserved
Tiếp thị & Tiêu dùng - Cập nhật thông tin mới nhất về giá cả, thị trường, mua sắm...
tiepthitieudung.com giữ bản quyền trên website này
Liên hệ: [email protected]